Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 20 :

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Tề Dịch cầm hai miếng ngọc bội cân nhắc hai ngày, cuối cùng quyết định mang chúng tới J thành.



“Ân Thứ, tôi muốn xin nghỉ vài ngày.” Cậu nói với Ân Thứ.



“Vì cái gì?” Ân Thứ nhìn cậu.



“Du lịch.” Tề Dịch hướng anh lộ ra một nụ cười thật tươi.



Ân Thứ nghiêm túc nói: “Tôi cần người chiếu cố, cậu đi rồi tôi phải làm sao bây giờ?”



“Anh chính là boss bự, có chuyện gì có thể làm khó anh được chứ?” Tề Dịch vỗ vỗ vai Ân Thứ, trấn an nói: “Bảo thư kí Tả Thành giúp anh an bài một chút, năm sáu ngày sau tôi sẽ trở lại.”



“Đi đâu? Khi nào xuất phát?” Ân Thứ hỏi.



“J thành, ngày mốt xuất phát.”



“Một mình cậu?”



“Tôi tính toán rủ vài người bạn đi cùng.”



Ân Thứ trầm mặc một lát, nói: “Không cần tìm người, tôi sẽ đi cùng cậu.”



Tề Dịch kinh ngạc nhìn anh: “Không phải anh vừa đàm luận đầu tư một hạng mục sao? Sao có thời gian rãnh mà đi du lịch?”



“Phương án đã định xuống, những công tác sau này cứ giao cho cấp dưới là được.” Ân Thứ nhẹ nhàng nói, trong lòng thì âm thầm quyết định tăng ca để đẩy nhanh tốc độ. Đáng thương cho nhóm nhân viên Ân Đạt, hai ngày kế tiếp đã bắt đầu mở ra hình thức địa ngục.



“Phải không? Kia được rồi, để tôi đặt thêm một vé.” Có Ân Thứ ở thì không tiện rủ thêm bằng hữu khác. Tề Dịch không bị quỷ khí của Ân Thứ ảnh hưởng, nhưng những người khác thì không nhất định.



“…ô tô, xe lửa hay máy bay?” Ân Thứ bình tĩnh hỏi.



“Máy bay.”



“Ngồi xe lửa đi.”



“Ngồi xe lửa phải mất tới bảy tám tiếng, thật sự không thành vấn đề sao?” Tề Dịch cảm thấy kỳ quái, với tính cách chú ý hiệu suất của Ân Thứ sao lại bỏ qua máy bay nhanh gọn lẹ mà đi chọn xe lửa thực hao phí sức lực a?



“Xe lửa có độ an toàn cao nhất.” Ân Thứ đáp.



Tề Dịch hiểu ra. Đối với Ân Thứ mà nói, xe lửa quả thực là phương tiện giao thông an toàn nhất, kia trước kia mỗi lần đi xa anh gặp không ít bất trắc đi.



Nhưng Tề Dịch không biết, bắt đầu từ lúc mười sáu tuổi, Ân Thứ chưa từng rời khỏi A thị. Thể chất xui rủi làm anh nhận đủ đau khổ, ngồi ô tô thì gặp tai nạn, ngồi xe lửa thì bị kẻ cướp viếng thăm, ngồi thuyền thì gặp bão, máy bay thì gặp khủng bố… Sau vài lần nguy hiểm cùng cực, tâm lý của anh suýt chút nữa đã hỏng mất, phỏng chừng sắp tuyệt vọng với thế giới này.
Ân Thứ nhận lấy, dựa theo thao tác cùng giảng giải của Tề Dịch khi nãy, bắt đầu chơi.



‘Game Over!’ Tề Dịch mới vừa quay đầu đi thì tiếng chấm dứt trò chơi đã vang lên.



Ân Thứ biểu tình không đổi, lần nữa chọn nhân vật, chơi típ.



‘Game Over!’ Lần này kiên trì được mười giây.



Không ngừng cố gắng!



Game Over… Game Over… Game Over…. Liên tiếp hơn mười lần, không ngoại lệ đều chấm dứt trong vòng 20s.



Tề Dịch không dám tin, loại trò chơi này cho dù là con nít mười tuổi cũng không có khả năng chết nhanh như vậy, anh rốt cuộc làm thế nào a? !



“Đổi trò khác đi, loại trò chơi ngây thơ này không hợp với anh.” Tề Dịch tìm kiếm trong PSP một hồi, chọn một trò chơi thoạt nhìn cần trí lực rất cao.



Ân Thứ cũng không dị nghị, Tề Dịch chọn gì thì anh chơi cái đó.



Lần này thật ra không nghe thấy tiếng Game Over nữa, Tề Dịch thở phào, cầm lầy một quyển tạp chí lật xem.



Ân Thứ tập trung chơi game dần dần thả lỏng, thân thể giãn ra dựa vào gối nằm, khẩn trương lúc ban đầu đã biến mất hoàn toàn.



Hai người một ngồi một nằm, trong tiếng rầm rầm của xe lửa, im lặng bắt đầu chuyến hành trình.



Một đường vô sự, hơn mười giờ tối, hai người thuận lợi tới J thành, sau đó bắt xe tới khách sạn dự định.



Ngồi xe hơn bảy giờ, hai người đều có chút mệt mỏi, đều tự rửa mặt chải đầu rồi leo lên giường ngủ.



Trong bóng tối, Ân Thứ nghiêng người lẳng lặng nhìn người nọ đang nằm trên chiếc giường khác, bàn tay trong chăn vẫn còn cầm máy PSP mà Tề Dịch cho anh…



Một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Tề Dịch tinh thần no đủ rời giường, xoạt một tiếng kéo màn, vui sướng nghênh đón nắng sớm ngoài cửa sổ.



Ân Thứ nhìn bóng dáng đắm mình trong nắng sớm, ánh mắt nhu hòa.



Dùng xong điểm tâm, Ân Thứ hỏi: “Chúng ta đi đâu trước?”



“Mẫn Vân tự.”