Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 29 :

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Ăn cơm, uống trà xong, Ân Thứ lẳng lặng ngồi trên sô pha, không hề có dấu hiệu muốn rời đi.



“Ân tổng, đã chín giờ rồi, ngài có phải nên trở về không?” Tề Dịch nhắc nhở.



Ân Thứ giống như bị khảm chặt vào sô pha, phi thường kiên cố. Anh nhìn Tề Dịch, ánh mắt triền miên, lưu luyến không rời.



“…” Đừng tưởng lộ ra vẻ mặt này cậu sẽ mềm lòng: “Anh về đi, về sau chúng ta vẫn không cần gặp lại.”



“Tề Dịch.” Ân Thứ đứng dậy đi tới trước mặt cậu: “Vì cái gì phải cấp bách cự tuyệt tôi? Cho dù chúng ta không thể làm người yêu, chẳng lẽ ngay cả làm bằng hữu cũng không thể sao?”



Bằng hữu? Sau khi Ân Thứ bày tỏ, Tề Dịch biết giữa bọn họ chỉ sợ không thể quay về quan hệ bạn bè bình thường. Không phải Tề Dịch tử kỷ, mà là cậu cảm thấy mình hẳn là người đầu tiên cũng là người duy nhất suốt hai ba mươi năm nay mà Ân Thứ đặt trong lòng. Với bản tính của người này, một khi động tâm thì sẽ không chịu buông tay. Cho nên, mấy lời làm bằng hữu linh tinh này nọ, Tề Dịch mới không tin.



“Ân Thứ, chúng ta không có khả năng trở thành người yêu, cũng không thể làm bằng hữu nữa.” Cậu kiên quyết nói: “Tôi chỉ hi vọng anh có thể cách xa tôi một chút, sau này cũng không cần lui tới nữa.”



Ân Thứ không ngờ Tề Dịch lại tuyệt tình như vậy, nói thật, anh có chút bi thương.



“Em thực chán ghét gay như vậy? Không thể nào tiếp nhận tình yêu đồng tính?”



“Đúng vậy.” Tề Dịch cứng rắn trả lời: “Thực chán ghét.”



“Tôi không tin.” Ân Thứ tiến tới, lúc Tề Dịch định lùi lại phía sau thì túm lấy tay cậu, dùng giọng điệu kiên định lặp lại một lần: “Tôi không tin.”



“Vì cái gì không tin?” Tề Dịch nhìn anh: “Trên đời này có rất nhiều người không thể chấp nhận đồng tính, tôi không thể tiếp thụ rất kì quái sao?”



“Những người khác tôi không biết, nhưng em tuyệt đối sẽ không.” Ân Thứ dùng sức đè áp cậu lên tường, áp sát bên tai cậu nói nhỏ: “Ít nhất em không chán ghét tôi, cũng không chán ghét tôi thân cận.”



Anh cắn cắn tai cậu, tựa sát vào bên cổ, hô hấp nóng rực phả lên da cậu.



Tề Dịch giãy không ra, chỉ có thể tận lực bảo trì bình tĩnh: “Không chán ghét bởi vì trước đó tôi không biết anh có ý tưởng này với tôi.”



“Ý tưởng gì?” Âm thanh Ân Thứ khàn khàn, mang theo hấp dẫn: “Muốn ôm em, hôn em, áp đảo em, chiếm chữ em, muốn lưu lại dấu vết của mình trên thân thể em?”
Như vậy… ‘vây Ngụy cứu Triệu’ là tốt nhất.



Tề Dịch bấm một dãy số: “Chúc Trạch à? Tôi là Tề Dịch, tối nay có rãnh đi uống một ly không? Ừ, tốt lắm, tám giờ, gặp ở Thanh Ba.”



Cúp máy, Tề Dịch yên lặng chúc phúc cho Chúc Trạch: tạm mượn quý thể dùng một chút, tiêu tai chắn họa. Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cậu xúi quẩy đâu.



Chúc Trạch là một bằng hữu quen biết khi học cắm hoa, thái độ phóng khoáng tùy tiện, thuộc loại người thuần khiết mà quỷ khí khó quấn thân nhất.



Vì thế, đêm đó Ân tổng liền nghe tin Tề Dịch hẹn một người đàn ông tới quán bar uống rượu, hơn nữa cử chỉ còn rất thân mật, thái độ mờ ám.



Anh tự nhiên không dễ dàng tha thứ người khác xâm phạm quyền lợi của mình, trước lúc theo đuổi được Tề Dịch, bất cứ giống đực cùng giống cái nguy hiểm nào đều phải cảnh giác.



Ân Thứ chạy tới quán bar, ở trong đám người điên cuồng hỗn loạn tìm được Tề Dịch ngồi trong góc.



Anh nheo mắt, tầm mắt bắn thẳng về phía người đàn ông ngồi bên cạnh Tề Dịch, có chút quen mặt, bộ dáng còn không bằng Kha Thiếu Úc. Ân Thứ cảm thấy người này không có chút uy hiếp nào, đang định đi qua chào hỏi thì thấy người nọ đưa tay khoát lên vai Tề Dịch, thực thân thiết áp sát bên tai nói chuyện, miệng cơ hồ sắp dán lên mặt cậu! Mà Tề Dịch thì cư nhiên không hề kháng cự, còn vui vẻ tươi cười.



Lửa giận của Ân Thứ phừng phừng bốc lên, quỷ khí mãnh liệt.



Đồng thời, Tề Dịch lập tức phát hiện trên người Chúc Trạch xuất hiện quỷ khí màu tím đậm. Hiển nhiên, người nào đó đang ở ngay gần đây, hơn nữa còn chuyển dời cừu hận lên người Chúc Trạch.



Tề Dịch trấn an vỗ vỗ vai Chúc Trạch, tự mình rót cho đối phương một ly rượu, thành khẩn nói: “Đêm nay tôi mời, cậu cứ uống thỏa thuê đi, chọn rượu đắt tiền cũng không sao, uống say cũng không thành vấn đề, hết thảy có tôi lo.”



Chúc Trạch cười sang sảng: “Cậu đúng là bạn chí cốt mà, tôi cũng không khách khí. Nghe nói Thanh Ba có một loại rượu chỉ một ly nhỏ thôi liền say tới ba ngày, hôm nay tôi phải nếm thử mới được.”



“Không thành vấn đề.” Tề Dịch búng tay, hào phóng nói: “R, mang rượu lên!”



Chúc Trạch cười tươi rói, hoàn toàn không hay biết có một cụm mây đen đang tới gần.