Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 36 :
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Hoắc Dương tới đột ngột mà đi cũng lưu loát, lưu lại một nan đề không đầu không đuôi.
Ân Thứ hỏi: “Em thật muốn giúp anh ta tìm người?”
“Ừ, dù sao cũng đang rảnh rỗi không có việc gì.”
“Sao lại rảnh chứ? Sao lại không có việc gì? Không phải em phải chăm sóc tôi sao?”
“Anh rất nhanh có thể đi lại bình thường rồi, lẽ nào muốn ngồi xe lăn cả đời à?” Tề Dịch lưu lại số điện thoại của Hoắc Dương cùng cất bức hình.
Ân Thứ trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Trên tay chỉ có mỗi bức hình này, em tính toán tìm thế nào?”
“Xem tình huống đi, tìm được thì tốt, tìm không được cũng không sao.” Tề Dịch không hề áp lực.
Ân Thứ thấy bộ dáng cậu thoải mái như vậy thì cũng không nói nhiều, chỉ có chút nghi hoặc, vì sao Vô Định đại sư lại bảo Hoắc Dương tới tìm Tề Dịch hỗ trợ, Tề Dịch rốt cuộc có năng lực đặc thù gì? Ân Thứ đặt nghi vấn vào đáy lòng, chờ đến lúc Tề Dịch tự mình nói ra, anh đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Hôm nay, Tề Dịch lại dẫn Ân Thứ tới bệnh viện cắt bột, vết thương của anh khép lại rất tốt, chỉ cần vận động thích hợp thì có thể khôi phục lại như ban đầu.
“Ân Thứ.” Tề Dịch nhìn con số trên bàn cân, sâu xa nói: “Anh nên giảm béo.”
Chỉ mới bị thương một trận thôi mà đã tăng hơn mười kí.
Ân Thứ lơ đễnh nói: “Mới 77kg thôi mà, vẫn còn không gian phát triển.”
“Anh định nặng bao nhiêu?” Ân Thứ cao một mét chín, xương cốt cao lớn, cơ thể rắn chắc, thoạt nhìn cường cáng, thực tế thì trọng lượng cũng không tính là nhẹ.
“Tầm 80kg.”
Tề Dịch có cảm giác bị KO, so sánh thể trọng của hai người, về sau mình sẽ bị đè tới không trở mình được mất! Cậu dưỡng Ân Thứ béo mập như vậy để làm gì a!
“Tối nay ăn chay!” Tề Dịch trịnh trọng tuyên bố.
“…”
Rời khỏi bệnh viện, Tề Dịch vừa mới nhét Ân Thứ vào xe thì nghe thấy có người gọi tên mình.
“Tề Dịch, Tề Dịch.” Trong âm thanh lộ ra chút kinh hỉ.
Tề Dịch quay đầu lại, chỉ thấy một vị mỹ nữ cao gầy bước nhanh tới phía cậu, giang tay cho cậu một cái ôm nhiệt tình.
“Tề Dịch, nếu lúc trước tôi yêu cậu thì tốt biết bao…” Âm thanh mê man phía sau truyền vào trong tai Tề Dịch.
Yêu cậu? Đại khái chỉ có được mấy năm hạnh phúc, nhưng sau đó là thống khổ vô tận, hơn nữa rất có thể sẽ không có cơ hội bắt đầu lại lần nữa. Bầu bạn của các thành viên Tề gia có ai không phải người tình cảm sâu đậm, không chút chùn bước. Cuối cùng không phải tự tự thì chính là tuổi già cô đơn chiếc bóng.
Tề Dịch cảm giác hốc mắt có chút nóng lên, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót: Ân Thứ, nếu nhất định không có đường lui, tôi sẽ mang hết thảy những thứ tốt nhất của mình cho anh.
“Tề Dịch, đây là đâu?” Trầm Lưu Thất choáng đầu hỏi.
“Nhà tôi.” Tề Dịch dùng chân đá cửa, dìu con ma men đi vào phòng khách.
“Nhà cậu? Cậu mang tôi về nhà làm gì?” Trầm Lưu Thất cười duyên: “Úc, tôi biết rồi, cậu muốn ân ân với tôi a.”
“Ân cái đầu chị!” Tề Dịch dìu Lưu Thất lên giường, còn chưa kịp thở phào một hơi đã cảm thấy một luồng khí lạnh đánh úp tới.
Quay đầu nhìn qua, quả nhiên thấy Ân Thứ xuất hiện ngoài cửa, biểu tình mờ mịt không rõ.
“Em uống rượu? Uống bao nhiêu?” Ân Thứ chờ Tề Dịch dàn xếp xong Lưu Thất, trở về phòng liền hỏi.
“Không nhiều.” Cậu quả thực không uống nhiều, chỉ là mùi rượu hơi nồng nên thoạt nhìn có vẻ uống rất nhiều.
“Mặt đỏ như vậy, còn nói không uống nhiều?” Ân Thứ đè nén phẫn nộ chất vấn.
Tề Dịch lấy áo ngủ, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: “Tôi đi tắm một cái, anh ngủ trước đi.”
Ân Thứ nhìn cửa phòng tắm đóng lại, lồng ngực phập phồng như đang cực lực đè nén gì đó.
Vừa rồi nhìn thấy cậu ôm người phụ nữ kia trở về, anh suýt chút nữa đã mất hết lý trí, chỉ cần tưởng tượng Tề Dịch có thể sẽ bị một người phụ nữ cướp đi thì liền không thể chịu được.
Anh còn muốn tiếp tục chờ đợi sao? Trơ mắt nhìn Tề Dịch cùng người phụ nữ khác thân thiết mà chính mình lại không hề có tư cách ngăn cản.
Không, anh không cho phép!
Ân Thứ bước nhanh về phía phòng tắm, đẩy mạnh cửa…
…