Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 4 :

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Thu dọn đồ cứu thương xong, Tề Dịch hỏi: “Vừa nãy anh chưa ăn no đi? Có muốn nếm thử tay nghề của tôi không?”



Ân Thứ tự nhiên gật đầu.



“Ân tổng có kiêng ăn món nào không?” Tủ lạnh còn không ít nguyên liệu nấu ăn, các loại thịt, hải sản, rau dưa, hoa quả, đầy ắp.



“Không thích mấy thứ xương cốt này nọ.” Ân Thứ từ bé đã có tâm lý bóng ma với chuyện hóc xương. Lần nghiêm trọng nhất phải đưa tới bệnh viện, mổ lấy xương ra mới giữ được mạng.



“Đã biết.” Tề Dịch bật TV, đưa điều khiển từ xa cho Ân Thứ: “Anh xem TV trước đi, sẽ xong ngay thôi.”



Ân Thứ yên lặng nhận lấy điều khiển, một mình ngồi trên sô pha nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm TV, nhưng tâm tư lại bay tới bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.



Lúc này, di động trong túi reo vang, Ân Thứ nghe máy: “… ừm, đêm nay không cần làm cơm, dì có thể về trước.”



Cúp máy, Ân Thứ nghĩ nghĩ, lại gọi một cuộc cho thư kí, bảo đối phương xử lý chuyện ô tô bị trộm.



Thư kí nghe Ân Thứ bị trộm xe thì suýt chút nữa đã quỳ lạy. Với thể chất xui rủi này của tổng tại, bên cạnh chỉ có một thư kí là anh căn bản không đủ dùng, ít nhất phải có cả đoàn thì mới đảm bảo!



“Ăn cơm.” Tề Dịch dọn đồ ăn lên bàn, gọi Ân Thứ qua.



Ân Thứ nhìn trên bàn có nấm hương xào thịt, đậu hủ với tôm bóc vỏ, canh khoai tây nấu với bắp cùng cải thìa xào, đều là những món ăn gia đình, nhưng màu sắc sáng lán, vô cùng tinh xảo. Hơn nữa Tề Dịch lại rất chú ý tới trang trí, xung quanh mép dĩa không hề có chút dầu mỡ, chỉ phần cẩn thận cùng tỉ mỉ này thôi cũng có thể so với nhóm đầu bếp đẳng cấp.



“Ăn đi, không cần khách khí.” Tề Dịch rót cho anh một ly nước trái cây.



Ân Thứ nếm thử mỗi món một chút, sau đó bắt đầu vung đũa, chuyên tâm càn quét.



Tề Dịch cười cười, xem ra đồ ăn cũng hợp khẩu vị của quý ngài này.



Dùng cơm xong, Tề Dịch dọn dẹp bàn rồi vào phòng bếp rửa chén.



Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng cào cửa kỳ quái.



Ân Thứ nhìn nhìn vào phòng bếp, sau đó đứng dậy ra ngoài mở cửa.



Một con Samoyed trắng như tuyết lập tức bổ nhào tới, thấy người mở cửa cư nhiên không phải Tề Dịch, nó lập tức xù lông.



Cái sinh vật cả người đẩy quỷ khí này sao lại trong phòng Tề Dịch bước ra, nó làm gì Tề Dịch rồi!



“Ngao…” Samoyed hung tợn nhìn chằm chằm Ân Thứ, cong lưng, mắt thấy đã sắp bổ nhào tới, may mắn được người đứng phía sau nó cản lại.



“Ngại quá, Mạch Nha bình thường thực ôn hòa.” Người đan ông ôm chầm lấy Samoyed ngẩng đầu cười nói với Ân Thứ: “Xin chào, tôi là hàng xóm Tống Ngọc Huân của Tề Dịch, không biết ngài đây là?”
“Vâng, con sẽ.”



Cúp máy, trong đầu Ân Thứ hiện lên bóng dáng một người, vừa rồi nói có người thích chẳng qua là lấy cớ để tránh mấy cuộc xem mắt mà thôi, nhưng hiện giờ nghĩ lại thì anh tựa hồ thực sự rất thích người kia.



Bất quá, là nam cũng được chứ…



Chiều chủ nhật Tề Dịch không làm thêm, cậu đã đăng ký khóa học sửa chữa công nghệ số, muốn đề cao kỹ năng của mình. Trước mắt cậu chỉ có thể sửa chữa gia dụng cùng đồ điện. Đối với máy tính, di động cùng ô tô vẫn chưa thể đảm nhiệm.



Cậu rất có hứng thú với những nghề thủ công tinh vi, tựa như làm đầu ngón tay mình phát ra ma lực, linh hoạt, nhanh lẹ, thành thạo, kỹ xảo, sức sáng tạo… từng chút làm phong phú thế giới của cậu.



Từ lớp sửa chữa đi ra thì đã là năm giờ chiều, Tề Dịch nhận được điện thoại của Ân Thứ: “Có thể mời cậu dùng cơm không? Tôi vẫn chưa hảo hảo cám ơn cậu.”



“Có thể a.”



“Cậu ở đâu? Tôi qua đón.”



“…vẫn là để tôi qua đón anh đi.” Ai biết quý ngài có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào ở giữa đường không a.



“Tiểu cừu?”



“Thế nào? Tiểu cừu của tôi không được sao?” Cư nhiên dám khinh thường Lucky Star của cậu? Uổng công cậu giúp đỡ nhiều như vậy, cái đồ thần xúi quẩy.



“Tiểu cừu của cậu tốt lắm, chính là nó nhỏ quá, ngồi không thoải mái.” Mấy ngày nay xương sống thắt lưng của anh đều đau nhức, phỏng chừng là nhờ bé cừu kia ban tặng.



“Như vậy a, thế được rồi, anh hiện giờ đang ở công ty sao?” Giải thích này miễn cưỡng tiếp nhận.



“Ở nhà.”



“Tôi đang ở cách nhà anh không xa, ước chừng mười phút lộ trình.” Tề Dịch nói: “Tôi lái tiểu cừu tới nhà anh trước, sau đó thì dùng xe của anh cùng đi ăn cơm. À, anh mua xe mới chưa?”



“Ừm, mới đổi một chiếc Porche.”



Tề Dịch chạy tới hoa viên Tân Hồ, sau đó gọi điện bảo Ân Thứ xuống.



Nào ngờ chờ bảy tám phút vẫn không thấy bóng ai đi xuống, Tề Dịch gọi qua thì lại nghe thấy tiếng tổng đài trả lời là đối phương đã tắt máy.



Tề Dịch thầm than ‘hallelijah’ một tiếng, quý ngài xui xẻo này không phải lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì rồi đi?