Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 44 :

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


“Đây là lịch làm việc, cậu xem chút đi, nếu không thành vấn đề thì tối nay có thể bắt đầu đi làm.” Anh bảo vệ đưa lịch qua cho Tề Dịch.



Tề Dịch cười nói: “Tốt, cám ơn anh Lý.”



“Bảo vệ trước có chút việc gấp trong nhà, bằng không cũng không nhận cậu vào, nhóc hảo hảo mà làm, tiền lương ở đây tuy không cao nhưng công việc cũng nhẹ nhàng.” Anh Lý nhiệt tình nói.



“Vâng, em sẽ làm thật tốt.”



Tề Dịch thuận lợi trở thành bảo vệ của khu Bạch Tượng, bắt đầu phụ trách công tác trị an của khu nhà.



Trong khu Bạch Tượng có một căn của Triệu Minh Huy, ông ta thường xuyên ra vào, còn mang về những người phụ nữ bất đồng. Tề Dịch nhận lời làm bảo vệ ở đây cũng vì muốn điều tra nguyên nhân làm quỷ khí trên người ông ta biến hóa.



Ngày đầu tiên đi làm là ca tối, Tề Dịch sau khi đón Ân Thứ về nhà liền ra ngoài. Ân Thứ tắm rửa xong bước ra khỏi phòng liền không thấy người đâu, lập tức gọi điện.



Tề Dịch trả lời: “Tôi tìm được công việc mới rồi, tháng này phải trực đêm, anh không cần chờ tôi.”



“Công việc? Công việc của em không phải chăm sóc tôi sao?” Ân Thứ cảm thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm.



“Đương nhiên không phải, anh tính xem đã bao lâu rồi anh không trả lương cho tôi?”



“Trở về, em muốn bao nhiêu tôi sẽ gửi qua bấy nhiêu cho em!” Ân Thứ đen mặt.



“Nói sau đi, hiện giờ tôi rất hài lòng vời công việc mới này.”



“Việc gì?”



“Bảo vệ.” Vui vẻ đáp, ngay sau đó Tề Dịch sáng suốt cúp máy, tắt luôn nguồn.



Bảo vệ! Em ấy cư nhiên đi làm bảo vệ! Ân Thứ lập tức gọi lại, kết quả nghe thấy âm thanh báo đối phương đã tắt máy…



Ca đêm của cậu làm từ 23 giờ đêm tới 7 giờ sáng, sau khi xong việc thì về nhà làm bữa sáng cho Ân Thứ, sau đó chở anh đi làm, cơm trưa cũng chuẩn bị sẵn, để anh mang tới công ty, tới giờ chỉ cần hâm nóng lại là được.



Đêm đầu tiên Tề Dịch không nhìn thấy Triệu Minh Huy, cứ việc cậu nằm vùng cả đêm. Bất quá cậu lại thấy đủ loại quỷ khí đậm nhạt khác nhau ở các hộ gia đình khác. Sinh hoạt trong đô thị phồn hoa, mọi người vẫn luôn gặp phải một ít chuyện không hài lòng, vì thế mà sinh ra tình tự tiêu cực, nhưng bọn họ đều rất bận rộn, không có thời gian, cũng không biết làm thế nào để bản thân thả lỏng. Lúc quỷ khí tích tụ tới một mức nhất định thì sẽ nảy sinh đủ loại ngoài ý muốn.



Bất quá hậu quả cũng không quá nguy hại, cùng lắm là sinh bệnh, chịu chút thương tích hay mất đồ linh tinh. Chỉ có người vận may quá kém mới gặp phải huyết quang tai ương.



Nếu giống như Ân Thứ, trên người có nhiều oán khí cùng nghiệt trái như vậy, một khi bùng nổ thì một là chết không tử tế, hai là bị vướng vào đường tù tội. Tình huống của Triệu Minh Huy vốn là thế, trên người ông ta không chỉ có quỷ khí do ác ý của bản thân mà còn oán lực từ oan hồn. Kỳ quái chính là ông ta có biện pháp hóa giải.
“Quả thực không phải trùng hợp.”



“Vì cái gì?” Ân Thứ căng mặt, ánh mắt sắc bén: “Em muốn biết quan hệ giữa tôi với Triệu Minh Huy đến vậy à? Hỏi tôi không được, liền tự mình đi thăm dò?”



Tề Dịch trầm mặc không nói.



“Tề Dịch, đây là chuyện riêng tư của tôi! Em không có quyền can thiệp!”



Trong mắt Tề Dịch hiện lên một tia kinh ngạc, này là lần đầu tiên Ân Thứ dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với cậu.



Cậu rót một ly trà sữa đưa qua, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”



Ân Thứ lẳng lặng nhìn Tề Dịch, dưới ánh mắt bình thản của cậu, cảm xúc dần dần bình ổn lại.



“Kỳ thực tôi không phải muốn tìm hiểu quan hệ của anh với Triệu Minh Huy, chỉ là tôi muốn điều tra người đàn ông này.”



“Vì cái gì lại để ý ông ta như vậy?” Ân Thứ hỏi.



Tề Dịch suy nghĩ một chút, quyết định lộ ra một chút bí mật.



“Anh hẳn đã sớm đoán được tôi có năng lực đặc thù nào đó.” Cậu cũng không cố ý giấu diếm, những chuyện gặp phải trong chuyến du lịch trước đó, còn có chuyện Hoắc Dương nhờ cậu tìm người, tất cả đều lộ ra một tia dị thường, thế nhưng Ân Thứ chưa từng hỏi cậu.



Ân Thứ quả nhiên gật đầu.



“Kỳ thực cũng không có gì.” Tề Dịch chỉ chỉ hai mắt mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ là mắt tôi có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy mà thôi.”



“Thứ mà người bình thường không thể thấy? Tỷ như?”



“Quỷ.” Tề Dịch lộ ra một nụ cười vô hại.



Ân Thứ trong lòng cả kinh, nhưng biểu tình thì vẫn bình tĩnh như cũ. Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ cảm thấy không có gì kì quái. Người khác có lẽ không tin, nhưng anh thì đã tự mình trải nghiệm.



Tề Dịch không tính toán nói ra thể chất may mắn đặc biệt của mình, để tránh Ân Thứ suy nghĩ nhiều, bất quá năng lực nhìn thấy quỷ thì không cần giấu diếm.