Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 47 :

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Kha Thiếu Úc cảm thấy chính mình gần nhất có chút không thích hợp, anh biết trước đó không lâu Tề Dịch lại giúp mình một lần, vốn anh định mời Tề Dịch một bữa để cám ơn, nhưng lại chậm chạp không liên lạc, bởi vì anh cảm thấy mình có ý tưởng không nên có với Tề Dịch.



Kha Thiếu Úc xác định mình không phải gay, cho tới giờ anh chưa từng nảy sinh xúc động với đồng tính, nhưng Tề Dịch xuất hiện lại làm anh mê hoặc. Lần trước ở bệnh viện nhìn thấy bộ dáng ở chung của Tề Dịch cùng Ân Thứ, anh rõ ràng đã ghen tị, anh không hi vọng Tề Dịch yêu bất kì người đàn ông nào khác ngoại trừ anh hai mình. Cảm xúc chiếm dục kỳ diệu này làm anh không biết làm sao, chỉ có thể cố gắng khắc chế bản thân, tránh làm ra những chuyện làm mình hối hận.



Chính là mỗi lần nằm trên giường, anh cứ vô thức tưởng tượng tới thời điểm nào đó mà mình không biết, Tề Dịch cùng anh hai ôm nhau triền miên như vợ chồng, nói những lời thân mật, làm những chuyện thân mật…



“Đáng chết, Kha Thiếu Úc, mày có chút tiền đồ được không hả!” Kha Thiếu Úc chộp lấy chìa khóa, bước nhanh tới bãi đỗ xe.



Một trận tiếng lớp xe ma xát vang lên, chiếc xe thể thao véo một cái phóng đi.



Nửa tiếng sau, Kha Thiếu Úc giật mình phát hiện mình thế nhưng đã chạy tới gần nhà Tề Dịch. Đấm mạnh lên vô lăng, vừa định quay đầu xe trở về thì thấy hai bóng dáng quen thuộc bước xuống từ chiếc xe đậu cách đó không xa, một là Ân Thứ, còn người kia chính là Tề Dịch.



Hai người không biết nói gì đó, sau đó chỉ thấy Ân Thứ khoát một tay lên nóc xe, hơi cúi người, tựa hồ chuẩn bị hôn Tề Dịch đang tựa vào cửa xe.



Kha Thiếu Úc trong lòng căng thẳng, không chút do dự lao xuống, bước nhanh về phía bọn họ.



Ân Thứ cùng Tề Dịch sau khi gặp Triệu Tùng thì phái người đưa ông ta tới bệnh viện.



“Thứ trên người tôi thật sự có thể hóa giải sao?” Ân Thứ hỏi.



“Có thể.” Tề Dịch khẳng định đáp. Cho dù không thể hoàn toàn hóa giải nhưng Ân Thứ cảm thấy nó đã hóa giải thì quỷ khí cũng không còn đáng sợ nữa. Lúc biết chân tướng sự thật từ Triệu Tùng, Ân Thứ suýt chút nữa đã bị quỷ khí ăn mòn, cũng may cuối cùng vẫn khống chế được lửa giận, khôi phục bình thường. Ý chí cùng tâm tính của anh mới là mấu chốt quyết định tính cường liệt của quỷ khí.



Ân Thứ trầm mặc một hồi mới nói: “Có phải em từ đầu đã biết thể chất xui rủi của tôi?”



“Ừ.” Tề Dịch từ chối cho ý kiến.



“Em không sợ tôi à?”



“Không sợ.” Ai bảo cậu có thể chất may mắn chứ, cậu không vào địa ngục thì ai vào đây? Người bình thường thì ngay giây đầu tiên đã bị KO rồi được không? Có câu trời sinh tư chất tốt đẹp không thể bỏ qua, khụ, không đúng, là trời sinh tư chết tốt đẹp nên phải liều mạng.



Cho nên túm chặt lấy Tề Dịch quả nhiên là quyết định anh minh nhất đời này, Ân Thứ yên lặng đốt sáng cây đèn trí tuệ của mình, thoáng chốc cả thế giới đều thực rõ ràng. Thù của cha mẹ, anh sẽ chậm rãi báo, nhưng anh sẽ yêu quý bản thân mình, bởi vì anh muốn ở bên cạnh người này, tuyệt đối không thể làm thù hận vấy bẩn tình cảm trân quý này.



Tề Dịch xuống xe, thấy Ân Thứ hệt như thần giữ của trấn giữ bên cạnh xe thì nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”



Ân Thứ khoát một tay lên nóc xe, một tay ôm ngực, cúi đầu biểu thị: “Khó chịu.”



“Khó chịu ở đâu?”



“Đâu cũng khó chịu.” Ánh mắt Ân Thứ u ám, trong lòng nóng rực.



“Kia nhanh về nhà nghỉ ngơi đi?” Tề Dịch tỏ vẻ muốn đi.



Ân Thứ vươn tay ôm lấy eo cậu, cúi người muốn hôn.



“Tề Dịch!” Một âm thanh đột nhiên từ phía sau truyền tới, đánh gãy phút mờ ám giữa hai người.
Tề Dịch cúp máy, cắn răng, sửa thành gửi tin nhắn.



Người nọ ở phía sau không chút ngừng lại, ngón tay Tề Dịch run rẩy, mất vài phút mới gửi được tin.



“Ân Thứ, từ từ!” Cảm giác dục vọng nóng bỏng ma xát bên bắp đùi, Tề Dịch căn cứng cả người.



Ân Thứ không nói.



Tề Dịch đang định xoay người lại thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Kha Thiếu Úc gọi tới.



Cậu vừa định nghe máy thì người phía sau đã mạnh mẽ thẳng tiến…



“A!” Tề Dịch ngay cả điện thoại cũng không tiếp, lớn tiếng quát: “Chậm đã!”



“Đừng sợ, tôi không tiến vào toàn bộ.”



“Không phải vấn đề này!”



“Chứ còn vấn đề gì?” Ân Thứ hơi rời đi, lại lần nữa dùng sức đẩy tới.



“Chết tiệt!” Sắc mặt Tề Dịch đỏ lên, quát lớn: “Đi lấy áo mưa cho tôi!”







Hoàn Chương 47.



Tiểu kịch trường—–



Tề Dịch: áo mưa đâu? ? ?



Ân Thứ: ba ba, ba ba, ba ba ba…



Tề Dịch: …. áo mưa…



Ân Thứ: ba ba, ba ba, ba ba ba, ba ba ba ba…



Tề Dịch: … tôi thật sự cần áo mưa a…



Ân Thứ: áo mưa ý từ là bền bỉ, tốt đẹp, đáng tin, tôi thực sự rất quán triệt. Đừng nóng vội, thân ái, chúng ta có thời gian mà.



Tề Dịch: … (T__T)