Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 62 :

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Hôm sau, Hoắc Dương quả nhiên tìm tới cửa.



“Chuyện lần trước rất cám ơn cậu, người cậu chỉ quả thực chính là kẻ mà chúng tôi đang tìm, ông ta một manh mối quan trọng trong vụ án mà chúng tôi đang điều tra.”



Tề Dịch nhìn Hoắc Dương một lúc lâu mới hỏi: “Vụ án các anh đang điều tra không phải có quan hệ tới Triệu Minh Huy chứ?”



Hoắc Dương mặt không biểu tình, ánh mắt khẽ lóe sáng một chút: “Cậu có phát hiện gì à?”



“Này thì không.” Tề Dịch nhún vai: “Bất quá vụ nổ tối qua hẳn là do ông ta đứng sau.”



“Vì cái gì?” Hoắc Dương hỏi: “Ông ta có thù oán với cậu hay Ân Thứ à?”



“Quả thực là có thù.” Tề Dịch cân nhắc một chút: “Chuyện này tôi không tiện nhiều lời, nhưng nếu anh muốn điều tra Triệu Minh Huy, tôi nhất định sẽ phối hợp.”



Triệu Minh Huy đối với Ân Thứ hệt như một quả bom hẹn giờ, phải mau chóng giải quyết, bằng không sớm muộn gì cũng mang phiền toái tới cho bọn họ.



Hoắc Dương gật gật đầu, từ túi tiền lấy ra một tấm ảnh đặt lên bàn trà: “Lần này lại phải làm phiền cậu hỗ trợ tìm người.



Tề Dịch cầm tấm hình lên, bó tay nói: “Lần trước anh đưa bức hình dao găm bảo tôi tìm người, lần này lại là một đống ma túy?”



“Cậu có thể mà.” Hoắc Dương khô khan khen ngợi: “Số ma túy này là chúng ta vừa tìm được cách đây không lâu, đáng tiếc không tra ra nguồn hàng, tôi hi vọng cậu có thể cung cấp một chút manh mối.”



“Không phải các anh đã sớm có manh mối rồi sao?” Tề Dịch ý chỉ.



“Cái gì?”



“Triệu Minh Huy.” Tề Dịch quơ quơ bức ảnh trong tay: “Tỉ mỉ điều tra ông ta, khẳng định có kinh hỉ.”



“Cậu biết được gì?”



“Tôi chỉ biết người các anh bắt lần trước có liên hệ với ông ta.”



Vừa nói vậy, Hoắc Dương liền hiểu ra, trọng tâm điều tra của bọn họ là tổ chức xã hội đen, cũng không quá chú ý tới các xí nghiệp có quan hệ với chúng, dù sao cũng có không ít xí nghiệp có chút liên hệ với xã hội đen, nhưng phần lớn chỉ là xã giao, không có mấy người chân chính giao thiệp.



Hoắc Dương từ chỗ Tề Dịch có được manh mối, liền đứng dậy cáo từ.



Tề Dịch trong lúc vô tình đã tìm được trợ lực giúp Ân Thứ đối phó Triệu Minh Huy, có cảnh sát theo dõi, Triệu Minh Huy hẳn không có tinh lực tới quấy rầy bọn họ nữa.



Nhìn nhìn thời gian, đã sắp giữa trưa, Ân Thứ vẫn còn ngủ. Tề Dịch nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, cúi người nhéo nhéo tai anh, nhẹ giọng gọi: “Còn chưa dậy à? Sắp tới giờ cơm trưa rồi.”



Ân Thứ mắt cũng không thèm mở: “Ngủ thêm năm phút nữa.”



Tề Dịch nằm xuống bên cạnh, im lặng nghịch tai anh.




“Khoan, đừng đi.” Tề Dịch dùng cái tay không bị thương giữ anh lại, nhẹ nhàng nói: “Khó lắm mới thấy bộ dáng này của anh, để tôi nhìn một lúc đã.”



Ân Thứ đỏ hốc mắt, môi hé mở vài lần, tựa hồ muốn nói gì đó.



“Đừng xin lỗi.” Tề Dịch ngăn cản những lời sắp nói ra của anh: “Nếu hôm nay người nằm trên giường bệnh là anh, có lẽ tôi cũng sẽ giống như anh vậy, trở nên thực đáng sợ, tôi muốn bảo vệ hình tượng đẹp trai rạng ngời của mình a.”



Ân Thứ im lặng, Tề Dịch không biết mình lúc này có bộ dáng gì, gương mặt tiều tụy, tinh thần uể oải, làm gì còn hình tượng mà nói?



Tề Dịch như vậy làm anh đau lòng không thôi.



Tề Dịch phát hiện quỷ khí trên người anh bất đồng với bình thường, nó hệt như một đoán áp lực u ám nặng trịch, làm trái tim cậu nảy lên thình thịch.



“Ân Thứ, tôi hôn mê bao lâu rồi?” Tề Dịch hỏi.



“Hai ngày.”



“Là anh kéo tôi từ dưới sông lên?”



“Ừ.”



“Không ngờ anh còn biết bơi a.” Tề Dịch trêu chọc.



“Ừm.” Kỳ thực anh không biết bơi, khi ấy không chút suy nghĩ đã lao xuống theo, tiếp đó dựa theo bản năng cầu sinh mà kéo Tề Dịch lên. Anh nghĩ rất đơn giản, nếu không thể cùng nhau sống, kia cứ cùng chết đi. May mắn dục vọng cầu sinh của anh cùng Tề Dịch đều rất mạnh, so với tử vong, bọn họ hiển nhiên càng hi vọng được sống sót, cùng nhau sống sót.



Lúc này, bác sĩ tiến vào, sau khi kiểm tra thì cười nói: “Khôi phục không tệ, nghĩ ngơi mười ngày nửa tháng gì không còn việc gì nữa.” Cậu nhỏ này bị xe đụng văng ra khỏi rào chắn rớt xuống sông, thế nhưng chỉ bị gãy xương nhẹ cùng chấn động não, chỉ bị xuất huyết bên trong một chút, cơ bản không nguy hiểm tới tính mạng, thật sự là quá may mắn.



“Cám ơn bác sĩ.” Tề Dịch lễ phép cám ơn.



“Không, hẳn là tôi cám ơn mới đúng.” Sao có thể không cám ơn? Trước lúc cậu tỉnh, bệnh viện này đã sắp bị người nào đó phá tung rồi a.



Tề Dịch nhìn biểu tình có chút vặn vẹo của bác sĩ, thầm nghĩ, Ân Thứ rốt cuộc đã làm gì bọn họ?



Bác sĩ dặn dò vài câu rồi rời đi.



Ân Thứ lại bồi Tề Dịch một hồi, đút cậu uống chút cháo, chờ cậu ngủ rồi mới rời khỏi phòng bệnh.



Nhẹ nhàng khép cửa lại, biểu tình nhu hòa trên mặt Ân Thứ thoáng chốc trở nên âm trầm đáng sợ.



“Trừ bỏ cha mẹ cùng bác sĩ phụ trách, không cho phép bất cứ nhân viên tạp vụ nào tới gần.” Sau khi căn dặn vệ sĩ, Ân Thứ rút di động nhấn một dãy số, vừa đi ra ngoài vừa nói với đầu dây bên kia: “Bắt đầu chuẩn bị đi, tôi muốn ông ta chết không có chỗ chôn.”