Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 67 :

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


“Tình huống thế nào?” Ân Thứ bước vào phòng làm việc.



Tả Thành lập tức báo cáo: “Vẫn chưa tra được vị trí của bọn họ, trước mắt không có tin tức.”



“Tra theo hướng đường Thường Tân.” Ân Thứ nhanh chóng ra chỉ lệnh. Trước lúc lên máy bay, anh đã bảo người thông qua di động định vị vị trí điện thoại bị vứt đi của mẹ mình.



Tả Thành nhận lệnh, xoay người rời khỏi phòng làm việc, gọi điện thông báo cho nhóm vệ sĩ đang tìm kiếm bên ngoài chuyển mục tiêu về hướng đường Thường Tân.



Anh cũng không chú ý, Tề Dịch lướt qua người anh, một mình rời khỏi công ty Ân Thứ. Cậu gửi tin cho Hoắc Dương, sau đó leo lên xe đối phương. Nếu muốn vận may của cậu phát huy tới mức lớn nhất thì nhất định phải tách ra hành động.



“Đi đâu?” Hoắc Dương hỏi.



Tề Dịch nhìn bản đồ trên di động, nói: “Đường Thường Tân hướng tây, khu đất đang được khai phá.”



Ân Thứ vì tránh bọn cướp tổn thương bà Ân nên không báo nguy, vì thế Tề Dịch cũng lấy tư cách cá nhân nhờ Hoắc Dương hỗ trợ. Hoắc Dương nợ cậu vài lần, tự nhiên không thể từ chối. Bất quá anh vẫn mang tới hai người thân tín, dù sao đối phương cũng rất hung tợn, bọn họ phải làm việc cẩn thận.



“Quẹo trái.” Lúc xe chạy tới ngã tư, Tề Dịch đột nhiên mở miệng.



Người lái xe theo lời cậu lập tức chuyển hướng.



“Cậu biết vị trí cụ thể của đám cướp à?” Hoắc Dương hỏi.



“Không biết.” Tề Dịch dừng một chút: “Bất quá rất nhanh sẽ biết.”



Cậu không thể nói với Hoắc Dương, mình dựa vào trực giác đi? Chỉ cần tiếp cận được phụ cận khu vực của chúng, cậu có thể thông qua quỷ khí tìm ra bọn họ.



Hoắc Dương cũng không hỏi nhiều, anh sớm đã xem Tề Dịch là một người có dị năng. Người như vậy tuy rất hiếm nhưng không phải không có.



Vẻ mặt Tề Dịch thực chuyên chú, trong đầu chỉ nghĩ tới một chuyện nên suy nghĩ ngày càng rõ ràng. Vận may cực đại, mọi sự tất thành. Đừng nói tìm người, cho dù muốn một đêm phát tài cũng không phải việc khó.



“Dừng xe.” Tề Dịch nhìn chằm chằm phía trước nói: “Tới rồi.”



Các chỗ dừng tầm năm trăm mét có một công trường, xung quanh có quỷ khí quanh quẩn, đúng là quỷ khí mà Tề Dịch từng nhìn thấy trong ảnh chụp.



“Xác định không?” Hoắc Dương hỏi.



Tề Dịch gật đầu.



Hoắc Dương liền bảo người lái xe chạy tới một nơi bí ẩn, sau đó cùng hai người đồng nghiệp chuẩn bị vào trước xem tình huống.



Tề Dịch nhắc nhở: “Nhân số của chúng ít nhất cũng là bảy người, mọi người cẩn thận.”



Cậu cẩn thận quan sát quỷ khí biến hóa trên người bọn họ, không thấy xuất hiện điềm báo không rõ, chứng minh lần hành động này không gặp nguy hiểm quá lớn.


Tiếng nói vừa dứt, ông cũng ngừng thở.



Ân Thứ nắm chặt tay Tề Dịch, trầm giọng hỏi: “Ông ta thật sự không thể uy hiếp chúng ta sao?”



Tề Dịch không nói gì, chỉ thẳng tắp nhìn về phía trước, nơi đó có một luồng quỷ khí đang ngưng tụ.



‘Ha ha, tao thật sự biến thành quỷ!’ Quỷ hồn Triệu Minh Huy ngông cuồng cười to vài tiếng, hung ác nhìn về phía Ân Thứ cùng Tề Dịch, sau đó, ông sững sờ. Ân Thứ toàn thân đầy quỷ khí, hệt như một ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy, chỉ cần hơi tới gần thôi sẽ bị thiêu rụi thành tro bụi, chính mình trước mặt đối phương nhỏ bé hệt như một con bọ chét, mà trên người Tề Dịch lại có một luồng sáng nhàn nhạt, rõ ràng thực ấm áp nhưng lại làm ông cảm thấy sợ hãi vô cùng. Lúc này ông mới hiểu ra câu nói ‘chờ ông chết sẽ biết’ của Tề Dịch trước đó có ý gì.



Bất quá ngay lập tức, Triệu Minh Huy lại hoảng sợ phát hiện Tề Dịch không chút chớp mắt nhìn mình chằm chằm.



‘Mày, mày nhìn thấy tao?’



“Hiện giờ ông không nên hỏi tôi có nhìn thấy hay không, mà hẳn nên hỏi xem bản thân có thể nhìn thấy chúng không.” Tầm mắt Tề Dịch đảo qua người ông.



Triệu Minh Huy nghi hoặc nhìn lại, kinh hoảng phát hiện xung quanh vờn quanh một đoàn quỷ khí, lúc sáng lúc tối, tràn ngập hận thù cùng oán giận.



‘Này, này là… cái gì?’



“Là nợ mà ông thiếu.”



Quỷ hồn Triệu Minh Huy run rẩy, vô luận là khi còn sống hay đã chết, ông đều không thể chống lại Ân Thứ, ông cùng Triệu gia… rốt cuộc đã biến người này thành một con quái vật thế nào vậy?



Quỷ khí xung quanh hung ác bổ nhào tới, nháy mắt bao phủ lấy Triệu Minh Huy, ý thức của ông ta dần dần biến mất hoàn toàn khỏi thế gian…







Hoàn Chương 67.



Tác giả: một cứu người một giết người, thực sự là hợp tác vui vẻ a…



Tiểu kịch trường——



Ân Thứ: kỳ thực tôi chuẩn bị cùng Triệu Minh Huy đấu một trận ra trò, kết quả tôi chỉ mới đứng đó thôi ông ta đã tự lăn.



Tề Dịch: vậy không tốt à? Bớt việc.



Ân Thứ: chỉ số thông minh của tôi hoàn toàn không được thể hiện.



Tề Dịch: …anh cư nhiên cũng có thứ này.



Triệu Minh Huy: chíp chíp chíp chíp….



….