Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 9 :

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Tống Ngọc Huân ngồi trong xe của mình, phát hiện không có cách nào khởi động máy, hình như đã bị hỏng.



Nhìn thời gian, quyết định bắt xe đi tới chỗ hẹn, dù sao tới muộn cũng không phải phong cách của anh.



Bước ra ngoài tiểu khu, ở bên đường đợi một lát thì bắt được một chiếc taxi. Tống Ngọc Huân báo địa chỉ, tài xế bắt đầu chở anh tới nơi đã định.



Chiếc xe chạy được tầm bốn mươi phút thì nửa đường bị kẹt xe.



“Sao lại thế này?” Tống Ngọc Huân hỏi.



“Không biết, để tôi xem thử.” Lái xe bước xuống hỏi thăm tình huống, sau đó trở lại nói với Tống Ngọc Huân: “Đoạn cầu phía trước bị sạt lở, nghe nói vài chiếc xe bị rớt từ trên cầu xuống, không biết có chết người không nữa.”



“Chuyện xảy ra khi nào?” Tống Ngọc Huân lại hỏi: “Chúng ta có thể đổi đường khác không?”



“Mới xảy ra mười phút, chắc còn kẹt lâu đấy.” Tài xế buồn bực nói: “Quý khách, nếu anh có việc gấp thì chỉ sợ phải đón xe khác thôi.”



“Thế được rồi, cám ơn.” Tống Ngọc Huân trả tiền, bước xuống xe.



Chút ngoài ý muốn này cũng không ảnh hưởng tới cuộc ký kết của Tống Ngọc Huân, anh mời biên tập ăn cơm trưa, sau đó mang theo hợp đồng quay về nhà.



Nhìn thấy xe của mình, anh liền mở mui xe thử, không phát hiện có vấn đề gì, vì thế liền leo lên xe khởi động máy, ai ngờ lần này thế nhưng lại thành công.



“Thật là, không phải vẫn tốt sao? Sao lúc chuẩn bị đi lại không khởi động được?” Tống Ngọc Huân vừa bực mình lại buồn cười lẩm bẩm một câu, đột nhiên, sắc mặt anh tái nhợt, biểu tình cũng trầm xuống.



Đêm nay Ân Thứ phải tăng ca, Tề Dịch sau khi đưa cơm tối xong thì gọi Tống Ngọc Huân cùng Mạch Nha qua nhà mình ăn cơm, thuận tiện chúc mừng anh ký kết thành công.



Lúc ăn cơm, TV vừa lúc đưa tin về vụ tai nạn sụp cầu hôm nay, trước mắt xác định tử vong năm người, bị thương hơn mười người, giao thông bế tắc tới tận bảy giờ mới chậm rãi khôi phục.



Tống Ngọc Huân trong lòng còn sợ hãi nói: “Hôm nay anh suýt chút nữa đã trở thành một trong số những người bị nạn rồi a.”



“Sao lại thế?”



Tống Ngọc Huân liền kể lại chuyện sáng nay một lần, còn cảm thán: “Nếu không phải xe anh đột nhiên không khởi động được, anh cũng không vì trì hoãn hơn mười phút mà vừa vặn thoát khỏi nạn cầu sụp.”



Tề Dịch cười nói: “Vận khí của anh Tống tốt thật.”




Từ sau ngày đó, Hứa Dao tựa hồ bắt đầu có ý tứ với cậu, thường xuyên hẹn ăn cơm không nói, còn muốn nâng lương lên gấp đôi cho công việc đầu bếp của Tề Dịch, sau đó lại đưa ra thêm một bước ám chỉ.



Bộ dạng Tề Dịch quả thực rất tuấn tú, dáng người cao gầy, tính cách sáng sủa, đặc biệt là lúc cười rộ lên, cả người giống như phát sáng, đặc biệt hấp dẫn. Cho nên từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn rất có duyên với nữ giới. Chính là nghĩ tới bản thân sống không lâu, Tề Dịch vẫn không có tính toán yêu đương hay kết hôn này nọ. Bất quá, cậu thật hi vọng có một đứa nhỏ kề thừa huyết mạch Tề gia. Người gia tộc bọn họ tuy sống không lâu, nhưng cả đời trôi chảy, vô tai vô nan, cho dù chỉ có ba mươi lăm năm, cậu cũng hi vọng đứa con của mình có thể hưởng thụ thế giới này.



Đương nhiên, sự tình này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.



Tề Dịch lúc trước cứu người chỉ là thuận tay, không ngờ lại bị Hứa Dao coi trọng. Hứa Dao là người khá cởi mở, gặp được đàn ông thuận mắt liền không ngại ngần chơi trò yêu đương. Tề Dịch không có tinh lực chơi cùng cô nàng, vì thế sau đó không còn nhận làm thêm ở Huy Hoàng, còn đổi luôn cả số di động.



Bất quá weibo thì vẫn còn, muốn tìm được cậu cũng không khó. Nếu vẫn không liên hệ, kia Hứa Dao hẳn đã quên cậu rồi mới đúng.



Kia vì sao Vương Tuấn Dật còn muốn mình gặp lại cô ta?



“Tôi nghĩ mình cùng cô Hứa không có giao tình gì.” Tề Dịch cũng không muốn tự tìm phiền toái.



“Cậu không khỏi quá tuyệt tình đi.” Vương Tuấn Dật cười nói: “Cô Hứa khi trước tuy cậu chặt như vậy, mời ăn cơm, mua đồ, tăng lương, sao có thể nói là ‘không có giao tình’?” Với tính cách của vị tiểu thư kia, phỏng chừng ngay cả giường cũng từng lăn lên.



“Này tựa hồ không quan hệ với ông, tôi không cần giải thích. Thực xin lỗi, tôi còn việc, đi trước.” Tề Dịch đẩy xe mua sắm đi, chuẩn bị ra quầy thu ngân tính tiền.



“Chậm đã.” Vương Tuấn Dật cản lại: “Ba ngày sau là sinh nhật cô Hứa, tôi hi vọng cậu tham gia.”



Tề Dịch liền cảm thấy kỳ quái, Vương Tuấn Dật vì cái gì cứ muốn mình gặp Hứa Dao? Chẳng lẽ muốn giật dây làm mai? Ông ta là người ‘nhiệt tình’ vậy sao?



“Tôi không rảnh.” Tề Dịch đẩy xe đẩy đi, không cần nhìn cũng biết người phía sau đang dùng ánh mắt khó chịu nhìn mình, cổ quỷ khí âm lãnh kia có muốn bỏ qua cũng không được.



Cậu từ khi nào đắc tội người đàn ông này? Tề Dịch thực không hiểu, bất quá nghĩ không ra liền không nghĩ nữa.



Ngô, đêm nay liền làm món gà đi, không da không xương, có thể xếp vào thực đơn an toàn của Ân Thứ…



Buổi tối Tề Dịch lái xe tới công ty đón Ân Thứ, Ân Thứ vừa lên liền chú ý tới biến hóa trong xe, tựa vào nệm mềm, thưởng thức gối ôm gà con, nhìn phù bình an dao động bên cửa sổ, tâm tình thực sự đặc biệt tốt.



Một người tri kỷ như vậy, sao lại để anh gặp được a? Ân Thứ yên lặng khen ngợi chút vận khí ít ỏi của mình.