Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 139 : Hắn biết được một điều bí mật

Ngày đăng: 00:29 30/04/20


Yến Tùng Nam cắn răng, nén cơn hận xuống, điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt bước đến: “Anh giúp em sơn nhé?”



Diệp Linh Chi liếc hắn một cái, “Anh biết sao? Đừng sơn tầm bậy, nước sơn móng tay của tôi là mang ở nước ngoài về đấy.”



“Anh sẽ cẩn thận.”



Yến Tùng Nam ngồi trước mặt Diệp Linh Chi, nâng bàn tay cô ta lên, cẩn thận sơn móng tay cho cô, hắn nói: “Bác cả kêu anh ngày mai đi Huyện Bình.”



Diệp Linh Chi hừ một tiếng: “Lại đi.”



“Ừ, vẫn phải đi tìm Nhiếp Thu Sính, con tiện nhân đó không biết trốn ở đâu, đến cả bác cả cũng tìm không thấy.” Yến Tùng Nam vừa cẩn thận sơn móng tay, vừa nói chuyện giọng không mang chút hận thù nào.



Một tay khác của Diệp Linh Chi tiện tay bốc hạt dưa trên bàn, cắn răng rắc: “Hứ, chẳng hiểu bác cả làm cái quỷ gì nhất định phải tìm được con mụ già Nhiếp Thu Sính đó, khiến giờ đây tôi không dám đi đứng tự nhiên trong nhà họ Diệp nữa, sợ gặp ông ta.”



Yến Tùng Nam vuốt đuôi: “Nói cũng đúng, đây vốn dĩ là việc nhà chúng ta, bác cả lại để tâm đến như vậy, biết vậy lúc đầu xử lý gọn Nhiếp Thu Sính luôn, cần gì phải đem về Lạc Thành chứ.”



“Có trời mới biết được, tôi cũng khó hiểu mấy hôm nay rồi, chẳng phải là một con Nhiếp Thu Sính thôi sao? Cần gì phải đem đến Lạc Thành, bác cả cũng thật là, lúc đầu là do ông bảo thế đó.”
“Có trời mới biết được, tôi cũng khó hiểu mấy hôm nay rồi, chẳng phải là một con Nhiếp Thu Sính thôi sao? Cần gì phải đem đến Lạc Thành, bác cả cũng thật là, lúc đầu là do ông bảo thế đó.”



Yến Tùng Nam lặng người đi, thì ra là do Diệp Kiến Công bắt hắn đưa Nhiếp Thu Sính về đây, lúc đầu hắn cứ tưởng là do Diệp Linh Chi bắt anh làm.



Xem ra, hắn đoán không lầm, Diệp Kiến Công đối với Nhiếp Thu Sính tuyệt đối có bí mật gì đó chưa ai biết được, từ phản ứng trước đó của Diệp Kiến Công, ông ta muốn giết Nhiếp Thu Sính.



Yến Tùng Nam cảm thấy hình như hắn chạm được vào một góc bí mật đó.



Diệp Kiến Công, Nhiếp Thu Sính, hai người vốn không liên quan gì đến nhau, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?



Bỗng nhiên, cẳng chân hắn nhói đau.



“Nghĩ gì vậy, tiếp tục đi.”



Yến Tùng Nam chưa kịp tức giận thì nghe tiếng của Diệp Linh Chi, hắn vội cười nịnh nọt nói: “Ừ …”




Diệp Linh Chi trợn mắt: “Suốt ngày chỉ biết ừ ừ ừ, xem dáng vẻ không ra gì của anh kìa.”



Yến Tùng Nam tỏ vẻ hiền lành: “Vợ à, sau này anh sẽ cố gắng, có sự nghiệp, để em ngẩng cao đầu trước chị em nhà họ Diệp, anh đảm bảo với em.”



Diệp Linh Chi muốn hắn anh vài câu, nhưng nhìn theo hướng ánh đèn, khuôn mặt của Yến Tùng Nam dưới ánh đèn lại tuấn tú hơn thường ngày, nhất là hôm nay xem ra hơi yếu đuối, da dẻ hơi xanh xao, mái tóc xem ra nhiều ngày không sửa soạn hơi dài, đã che qua mắt, nhìn có vẻ hơi khác ngày thường, lại thêm phần ôn hòa nho nhã.



Diệp Linh Chi nuốt lời chửi mắng xuống: “Từ sáng đến tối chỉ biết ba hoa để dụ ngọt tôi, đến giờ tôi chưa thấy anh làm gì ra hồn cả.”



“Đây là lỗi của anh, nhưng xuất thân không tốt, anh cũng hết cách, giờ anh đợi là một cơ hội thôi.”



“Biết rồi, biết anh cần một cơ hội gì rồi, để đó, tôi nói với ba.”



“Anh biết vợ là tốt nhất mà.”



Diệp Linh Chi đã trống trải nhiều ngày, giờ nhìn thấy Yến Tùng Nam có vẻ đẹp trai hơn trước, trong lòng có chút rung động, cô nói: “Muộn rồi, ngủ thôi,”



Yến Tùng Nam căng thẳng, hắn hiểu Diệp Linh Chi, thấy ánh mắt cô ta là hắn biết cô ta muốn gì.



Nhưng giờ hắn bị nhà họ Diệp hại, không ra nam cũng chẳng ra nữ thì làm sao làm chuyện đó được, hắn căng thẳng đến nỗi toát cả mồ hôi.