Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
Chương 45 : Người con gái anh cẩn thận chở che lại bị kẻ khác chà đạp
Ngày đăng: 00:28 30/04/20
Yến Tùng Nam - hiện tại Du Dực thực sự không muốn nhắc tới cái tên này, anh hối hận vì lúc đó đã không đạp thêm mấy cái. Loại đàn ông như hắn làm sao có thể cưới được người vợ tốt như vậy, lại có cô con gái đáng yêu như thế này, chưa biết chừng, trong đầu hắn có lẽ không hề có não.
Sắc mặt Du Dực trở nên âm trầm, thoạt nhìn có chút khiến người ta sợ hãi. Ánh mắt anh tối đen giống như có ngọn lửa thiêu đốt khiến Nhiếp Thu Sính cảm thấy không yên, cô cảm giác trên người anh dường như có một loại khí tức đáng sợ.
Cô cúi đầu nói: "Chuyện nhà chúng tôi, kể ra thì có chút dài dòng, trong nhất thời tôi cũng không biết nên nói hay nên kể như thế nào."
Nhiếp Thu Sính cảm thấy chuyện từ khi cô và Yến Tùng Nam gặp nhau thực sự quá dài, cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Du Dực đưa cho cô chén nước: "Không cần vội vã, cứ chậm rãi nói, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô tiếp tục phải chịu ủy khuất."
Nhiếp Thu Sính sửng sốt, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Du Dực ý thức được chính mình nói sai rồi, ho khan một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: "Ý tôi là cô đã giúp tôi một chuyện lớn thế kia, một khi tôi đã đến nơi này thì nhất định phải giúp cô hoàn thành tâm nguyện, không để mẹ con cô tiếp tục chịu ức hiếp nữa."
Du Dực khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, may mà trên mặt anh vẫn biểu hiện trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc như trước, bởi thế vẫn khiến người ta cảm thấy được một luồng khí chính trực, không thể nào nhìn được chút lòng riêng.
Lòng Nhiếp Thu Sính nới lỏng một chút, cô cảm kích nói: "Cám ơn anh, hiện giờ tôi cũng không còn cách nào, nếu không cũng sẽ không phiền toái đến anh."
"Cô có thể đừng xem tôi là người ngoài nữa được không? Tôi cảm thấy hiện giờ chúng ta xem như đã là người cùng hội cùng thuyền, từ lúc tôi đưa hai mẹ con cô rời khỏi tên kia, lúc ấy cũng đã trở thành kẻ địch của hắn..."
"Cô có thể đừng xem tôi là người ngoài nữa được không? Tôi cảm thấy hiện giờ chúng ta xem như đã là người cùng hội cùng thuyền, từ lúc tôi đưa hai mẹ con cô rời khỏi tên kia, lúc ấy cũng đã trở thành kẻ địch của hắn..."
Cũng không biết như thế nào, khi Nhiếp Thu Sính nhìn anh nghiêm trang nói những lời này, tự nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười, làm cho trong lòng cô thoải mái không ít. Cô nói: "Vậy thì kể chuyện hôn nhân của chúng tôi trước đi. Mặc dù đã kết hôn nhiều năm như vậy nhưng thời gian tôi và hắn ở cùng nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Hai ngày sau khi kết hôn, hắn lên thành phố, mấy năm sau gần như không hề quay lại, tôi ở nhà giúp hắn chăm sóc chăm sóc bố mẹ tới lúc họ lâm chung, nuôi em gái hắn và con gái mình, nhưng hắn cũng chưa từng gửi về nhà dù chỉ một đồng tiền. Đại khái là giữa tôi và hắn cũng chẳng có tình cảm gì, tôi cũng chẳng trông cậy gì vào hắn, chỉ là... Nếu chỉ có như vậy thì tôi cũng có thể miễn cưỡng ngày qua ngày chịu đựng, nhưng hắn ở ngoài sớm đã có người khác, cưới con gái nhà giàu trong Lạc Thành, còn sinh một đứa con gái. Anh biết không, đứa con gái kia của hắn chỉ nhỏ hơn Thanh Ti của tôi không đầy một tuổi, tôi cảm thấy... mình thật đáng cười."
Nhiếp Thu Sính đơn giản đem mọi chuyện nói ra, cô vốn nghĩ rằng bản thân mình sẽ thấy đau khổ hận thù, vậy mà lúc nói ra mới phát hiện, kỳ thật cô vô cùng bình tĩnh, đại khái là đau một lần rồi thôi, tâm tình nhẹ nhõm, cô càng cứng cỏi, nhẹ nhàng hơn.
Nghe Nhiếp Thu Sính nói xong, Du Dực chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng không áp chế được. Trước giờ nghe người ta nói trên đời này có một loại người còn không bằng cầm thú gì đó, trước kia anh không quá để ý, hiện giờ mới hiểu được, dùng từ "người" mà gọi Yến Tùng Nam thật sự còn không xứng. Răng rắc một tiếng, Du Dực một tay đem chiếc đũa cứng bẻ gãy.
Người con gái mà anh thích, anh chỉ một lòng một dạ muốn bảo vệ, yêu thương cô cả đời, không để cô phải chịu khổ gió sương lưu lạc, vậy mà gã đàn ông kia lại dám đối xử với cô như thế. Phẫn nộ này làm cho Du Dực hận không thể quay lại lúc trước mà giết phứt Yến Tùng Nam đi. Anh vốn luôn rất bình tĩnh, nhưng hôm nay, dù thế nào cũng không thể bình tĩnh được. Anh thật cẩn thận, nhẹ nhàng không dám đụng vào, sợ sẽ làm cô bị thương, thằng khốn kia lại dám không kiêng nể gì ch