Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 622 : Em tin người đó, đang đợi chị

Ngày đăng: 00:33 30/04/20


Nhạc Thính Phong nựng nựng mặt Thanh Ti, “Không muốn? Thích anh thế à? Vậy chi bằng em theo anh về. Mẹ anh cũng rất muốn có con gái.”



Cậu cảm thấy cô bé này đúng là rất thú vị.



Nếu đã thích cậu như thế, phải biết tính khí cậu trước nay chưa từng dỗ ngọt người khác bao giờ.



Thanh Ti khó xử nói: “Nhưng, nếu em đi theo anh, vậy mẹ em phải làm sao. Mẹ em chỉ có một mình em thôi.”



Nhạc Thính Phong khẽ nhíu mày, cô bé này, bây giờ đã biết, không thể tùy tiện đi theo người khác rồi.



“Vậy xem ra, em vốn cũng không thích anh lắm.”



Thanh Ti lập tức lắc đầu: “Không phải, em thật sự rất thích anh. Nhưng, ba mẹ em chỉ có một mình em. Nếu em đi theo anh, họ sẽ rất đau lòng! Còn có ông ngoại, bà ngoại và bác em nữa.”



Nhạc Thính Phong vưốt vuốt tóc mái của Thanh Ti, cô bé này tưởng thật à.



“Bỏ đi, không đi thì không đi.”



“Vậy anh ơi sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau không?”



“Việc này... Chắc không đâu.” Nhạc Thính Phong trêu cô bé.




Thanh Ti tưởng thật, buồn đến mức sắp khóc: “Vậy phải làm sao? Em không muốn sau này không được gặp lại anh.”



Nhạc Thính Phong cong cong môi, đây là lần đầu tiên ngoài mẹ cậu, có người để ý cậu như thế.



Cảm giác này đúng là… cũng không tệ.



Nhạc Thính Phong khẽ sờ đầu Thanh Ti: “Ngốc quá...”



“Anh...”



Nhạc Thính Phong nắm lấy tay Thanh Ti, “Đi thôi, chơi cũng lâu rồi, chúng ta phải về thôi.”



Thanh Ti ngẩng đầu nhìn cậu: “Vậy sau này...”



Nhạc Thính Phong cười nói: “Sau này, nói không chừng tâm trạng anh tốt, sẽ đến thăm em.”



“Thật không anh?”



“Phải xem biểu hiện của em.”



Thanh Ti cầm tay cậu lắc lắc: “Em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt. Anh ơi, anh nhất định phải đến thăm em nhé.”
Thanh Ti cầm tay cậu lắc lắc: “Em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt. Anh ơi, anh nhất định phải đến thăm em nhé.”



Hai người vào trong chẳng bao lâu, Tô Ngưng Mi đã chuẩn bị về, dù gì cũng đã trễ rồi.



Tô Ngưng Mi cười nói: “Bác trai, bác gái, hai bác không cần tiễn cháu. Chúng ta cũng không phải người ngoài. Dù gì ngày mai còn gặp nhau mà.”



Nhạc Thính Phong sững người, cái gì? Ngày mai còn gặp lại? Ngày mai không phải đã phải đi rồi sao?



“Mẹ, ngày mai không đi sao?”



Tô Ngưng Mi cười hihi nói: “Đúng rồi, không đi nữa. Mẹ cảm thấy con và Thanh Ti đã chơi chung vui như vậy, nếu tách hai đứa ra, mẹ không nỡ. Thế nên, chúng ta ở lại đây thêm vài ngày.”



Nhạc Thính Phong nhìn bằng nửa con mắt: “Vậy ý mẹ là bảo con trốn học à?”



“Ây da, việc này… Việc này và kiểu trốn học mà con nói không giống nhau.”



Nhạc Thính Phong cười khúc khích, rõ ràng là mẹ cậu để ý con gái nhà người ta, chưa ôm được, nên không nỡ đi.



Thanh Ti vui mừng nhảy cẫng lên: “Woa, anh không đi nữa, thật tốt quá. Vậy ngày mai nhất định phải đến tìm em nhé.”



Nhạc Thính Phong hừm một tiếng, ai đến tìm em, cô bé này.



Ra khỏi cửa, Tô Ngưng Mi nói với Nhiếp Thu Sính đang đi tiễn cô, “Tiểu Ái, dù sao hôm nay chị cũng rất vui. Tuy chị vẫn không có lòng tin với hôn nhân, nhưng những câu nói của em vẫn khiến chị thêm một phần hy vọng vào cuộc sống. Có lẽ, có một ngày thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện trong đời chị.”



Nhiếp Thu Sính cười nói: “Nhất định sẽ có thôi. Ít nhất chị không bị nguy hiểm đến tính mạng, chị không cần lo trong nhà thiếu tiền. Nhưng em... sinh mạng cũng từng không được đảm bảo, ấm no cũng là vấn đề nan giải. Chị Mi, em đều có thể vượt qua, chị sợ gì chứ?”



Nhiếp Thu Sính nhìn qua Hạ An Lan đang đứng sau lưng Tô Ngưng Mi, cô cười nói: “Thế nên, em tin, người đó đang đợi chị.”