Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1849 : Lạnh như một tảng băng, không hề có chút ấm áp nào
Ngày đăng: 18:35 01/05/20
Mộ Dung Chí Hoành chết không phải chuyện nhỏ, liên quan tới toàn bộ gia tộc và tập đoàn, lễ tang, phần mộ, còn có địa điểm tổ chức phúng viếng đều phải sắp xếp cho tốt.
Mộ Dung phu nhân gật gật đầu: “Vất vả cho con rồi.”
“Không có gì, không có gì… Đây là chuyện nên làm mà.” Quý Miên Miên cẩn thận quan sát biểu tình của Mộ Dung phu nhân, phát hiện vẻ mặt bà ấy ngoài tiều tụy cũng không có quá nhiều đau thương thì trong lòng càng thêm lo lắng. Cô đã từng trải qua cảm giác đau đớn tới tê tâm liệt phế này rồi nên cô hiểu, bên ngoài càng bình tĩnh thì trong lòng càng xót xa.
Cái chết của Mộ Dung tiên sinh chính là một đả kích trí mạng với Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân vươn tay định rút kim tiêm ra, Quý Miên Miên vội vàng ngăn cản: “A, phu nhân, không được đâu, còn chưa truyền nước xong mà.”
“Mẹ không sao, không cần truyền dịch.” Mộ Dung phu nhân cố ý muốn nhổ ra.
Quý Miên Miên đè lại: “Phu nhân, xin bà đợi chút, con gọi y tá và giúp mẹ lấy kim ra, mẹ cứ chờ chút nhé!”
Kết quả, cô vừa mới quay đi, Mộ Dung phu nhân đã tự mình rút kim tiêm ra rồi, Quý Miên Miên cảm thấy thật nhức đầu.
Mộ Dung phu nhân muốn xuống giường, Quý Miên Miên lập tức đưa tay ra đỡ: “Mẹ muốn đi đâu, một ngày nay mẹ đã chưa ăn gì rồi, chúng ta đi ăn gì đã nhé?”
Thân thể Mộ Dung phu nhân rất yếu, từ hôm qua tới giờ đều chưa ăn gì vào bụng, hơn nữa vì quá bi thương nên thân thể đã suy yếu tới mức không thể chống đỡ nổi nữa.
Mộ Dung phu nhân khẽ lắc đầu: “Không sao, mẹ không đói, bây giờ ông ấy chắc còn đang ở nhà xác, mẹ muốn đi nhìn ông ấy một lần.”
Quý Miên Miên trong lòng nghẹn ngào: “Phu nhân, Mộ Dung lão tiên sinh đã…”
“Mẹ biết, ông ấy chết rồi.” Giọng của Mộ Dung phu nhân rất khẽ, cơ hồ không thể nghe rõ được.
Trong lòng Quý Miên Miên rất khó chịu, đối với tâm tình hiện tại của Mộ Dung phu nhân nhân cô cực kỳ thông cảm, vì chỉ có những người đã từng trải qua chuyện này mới có thể cảm nhận được nỗi đau mà người ngoài không thể tưởng tượng ra nổi. “Mẹ… hãy nén bi thương.”
Khóe môi của Mộ Dung phu nhân hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười ảm đạm: “Đúng thế, nén bi thương, không thì có thể thế nào đây?”
Ông ấy mang theo tiếc nuối mà chết đi, bởi vì cuối cùng bà không tới trước mặt ông ấy, không thể nói với ông ấy một câu gì.
Ông ấy mang theo tiếc nuối mà chết đi, bởi vì cuối cùng bà không tới trước mặt ông ấy, không thể nói với ông ấy một câu gì.
Quý Miên Miên đỡ Mộ Dung phu nhân đi tới nhà xác, rốt cuộc bà cũng nhìn thấy thi thể của Mộ Dung Chí Hoành.
Mộ Dung Miên biết sau khi tỉnh lại bà ấy sẽ muốn gặp chồng mình nên đã cho người giúp Mộ Dung Chí Hoành sửa sang lại cơ thể, mặc bộ Âu phục màu xanh đen mà lúc còn sống ông ấy hay mặc, thắt caravat, tóc chải chỉnh tề, túi áo ngực bên trong còn có một cái đồng hồ quả quýt.
Mộ Dung phu nhân nhận ra bộ Âu phục này, đó là bộ mà bà đã mua cho ông, ngay cả chiếc đồng hồ kia cũng là do bà tự tay chọn.
Chiếc đồng hồ ấy là vật mà lúc còn sống Mộ Dung Chí Hoành luôn mang bên người, là vật bất ly thân của ông.
Nhưng bộ Âu phục mà ông từng mặc rất vừa vặn này bây giờ rất rộng. Sau khi ông phát bệnh, cả người nhanh chóng lâm vào già nua, gầy yếu, từ một người đàn ông cao lớn anh tuấn trở thành một lão nhân chỉ còn da bọc xương.
Mộ Dung phu nhân nhìn thi thể của Mộ Dung Chí Hoành, bà đã không còn biết cảm giác bi thương là thế nào nữa, đại khái là đau tới mức tê liệt rồi.
Tâm lý học có nói, con người đến lúc đau khổ tới cực điểm, cơ thể không thừa nhận nổi nỗi đau này nữa thì sẽ tự động phong bế mọi xúc cảm lại.
Bà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Mộ Dung Chí Hoành, nói: “Em tới rồi… Em tới rồi…”
Thân thể ông đã lạnh thấu, cứng ngắc, ngón tay sờ lên không khác gì như đang vuốt ve một tảng băng, không hề có chút hơi ấm nào.