Boss Hung Dữ

Chương 1412 : Đó là cháu của tôi, 1 phút tôi cũng không chờ được

Ngày đăng: 16:16 27/05/20


"Đúng vậy, đúng vậy…”



Hạ An Lan cười: “Chuyện tốt… Thật tốt quá…”



Sau khi Hạ gia nhận Yến Thanh Ti, Hạ An Lan biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới, không ngờ lại sớm như vậy. Nghĩ tới chuyện nhà bọn họ sẽ nhanh chóng có một tiểu bảo bối, trong lòng Hạ An Lan cũng thấy mềm mại vô cùng.



Nhưng ngay sau đó, ông lại không cười nổi nữa.



Vì Nhạc phu nhân vẫn tiếp tục thu dọn hành lý, miệng thúc giục: “Ông mau cho người chuẩn bị xe cho tôi, chuẩn bị máy bay, tôi phải về nhà, tôi phải về chăm sóc cho nó.”



“Mi Mi, em… Giờ đã tối rồi, đợi sáng mai đi?”



Hạ An Lan biết Yến Thanh Ti mang thai thì Nhạc phu nhân chắc chắn sẽ về, dù ông không muốn cũng không có lý do để giữ bà lại.



Nhưng bà muốn đi ngay? Thế thì không được.



Nhạc phu nhân liên tục xua tay: “Không được, một phút tôi cũng không chờ được nữa, tôi phải mau chóng trở về… Ai u, Thanh Ti của tôi, cháu của tôi… Tôi phải mau về, thằng ngốc kia sao có thể một mình chăm sóc cho vợ nó được. Phụ nữ mang thai thời kỳ đầu là cực kỳ quan trọng, mà nó thì… Không được, tôi càng nghĩ càng thấy lo lắng, tôi phải lập tức về với Thanh Ti…”




Nhạc phu nhân tùy tiện thu thập vài bộ quần áo, lại cất toàn bộ lễ vật trang sức mua tặng Yến Thanh Ti vào va li mang về.



Sau khi Ngự Trì chất toàn bộ hành lý của Nhạc phu nhân lên xe, bà cũng lập tức chui vào, đang định bảo lái xe đi nhanh một chút thì thấy Hạ An Lan ngồi vào theo.



Nhạc phu nhân nói: “Ơ, ông mau về ăn cơm đi, không phải tiễn tôi đâu. Dù sao tôi cũng là về nhà, không cần lo lắng.”



Hạ An Lan vừa nghe thì cảm thấy chua sót trong lòng, trong lòng bà ấy, Lạc Thành mới là nhà, ông không phải.



Ông cầm lấy tay Nhạc phu nhân: “Anh lo lắng.”



Lòng Nhạc phu nhân mềm nhũn: “Không sao đâu, không phải có bọn Ngự Trì đưa tôi đi rồi sao? Ông mau về ăn cơm đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ông còn có rất nhiều chuyện mà, đúng không?”



Cùng ở với Hạ An Lan lâu như thế, Nhạc phu nhân cũng dần dần hiểu được cuộc sống hằng ngày của ông.



Đúng là… bận, đủ các loại việc, toàn là chuyện dân sinh, quốc gia đại sự, còn phải tính toán, phòng người khác tính kế, cũng chẳng phải kiểu tính kế bình thường, bà nhìn thôi cũng thấy mệt thay cho ông.



Nghe câu này của Nhạc phu nhân, trong lòng Hạ An Lan ấm áp lên một chút.



Ông cười nói: “Em không ở đây, bữa cơm này liền trở nên vô vị, có ăn cũng như không thôi.”



Nhạc phu nhân đỏ bừng cả mặt: “Xem ông kìa, nói cái gì vậy hả?”