Boss Hung Dữ

Chương 1513 : Chồng tôi sẽ ghen

Ngày đăng: 16:16 27/05/20


Ánh mắt anh xanh như màu nước biển, thâm thúy và trong vắt, lúc anh nói chuyện rất dễ làm người ta trầm mê và tin vào lời anh nói.



Khóe miệng Yến Thanh Ti giật giật. Tình bạn giữa cô và Arthur rất đặc biệt, nếu không có anh ta, cô sẽ không thể nào sống sót được trong 3 năm ở nước M. Không ai biết cô quý trọng người bạn này thế nào, nhưng… nếu… nếu cả người bạn quan trọng nhất này cũng đứng ở phe đối lập với cô, vậy cô sẽ không biết phải đối mặt với anh thế nào?



Nhưng đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, dù có thể tin tưởng vào Arthur nữa hay không thì giờ cũng không thích hợp để lật mặt với nhau.



Arthur đột nhiên xuất hiện, đột nhiên tới mức cô cần có thêm thời gian để chuẩn bị.



Yến Thanh Ti thản nhiên đáp: “Tin chứ…”



Nhưng nói tin tưởng xong cô lại rút tay ra khỏi tay Arthur.



Arthur nhìn bàn tay trống trơn của mình, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Bạn yêu, em… không tin anh đúng không?”



Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không phải, ở trong nước không giống với nước ngoài, tôi lại là người đã kết hôn, cho nên… Chúng ta không thể giống như trước kia được, chồng tôi sẽ ghen mất.


Cuối cùng, Nhạc Thính Phong trừng mắt với Arthur một cái rồi nói: “Giúp tôi điều tra một người…”



“Nói đi, ai?”



Ngắt điện thoại, Nhạc Thính Phong quay về chỗ ngồi bên cạnh Yến Thanh Ti, ôm lấy bả vai cô.



“Nói chuyện xong rồi sao?”



Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừ, xong rồi.”



Arthur liếc nhìn Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti, tư thế kia, ý tứ đánh dấu lãnh thổ kia như đang tuyên bố chủ quyền của mình vậy.



Lúc nói chuyện với anh, mặc dù cô cười nhưng trong mắt lại đầy vẻ đề phòng và nghi ngờ.



Nhạc Thính Phong nói với Arthur: “Đầu tiên cảm ơn anh đã giúp đỡ bảo bối nhà tôi lúc cô ấy ở nước ngoài. Hôm nay anh tới nước chúng tôi chơi, để biểu đạt lòng biết ơn của chủ nhà, giờ cũng đã tới bữa trưa rồi, không bằng để tôi mời anh, sau đó nếu anh không có việc gì thì tôi sẽ cho người đưa anh đi tham quan Lạc Thành. Ở đây có nhiều địa điểm tham quan cũng không tệ.”



Arthur cười cười: “Được, vậy làm phiền Nhạc tiên sinh rồi.”



Lúc anh cười nhìn rất khảng khái, gương mặt trắng nõn không có chút biểu cảm lo lắng nào.