Boss Hung Dữ

Chương 260 : Tặng cô ấy

Ngày đăng: 16:09 27/05/20


Yến Thanh Ti đang trang điểm, thì điện thoại vang lên, cô nhấp vào thấy tin nhắn của Cận Tuyết Sơ gửi qua wechat*, chỉ có một tấm hình, cô phóng to bức hình lên, khóe miệng giật giật, Cận Tuyết Sơ điên rồi sao? Lấy đâu ra mà nhiều tiền xu thế này?



*Một ứng dụng chat của TQ.



Cận Tuyết Sơ gửi hình xong nói với Giang Lai: "Phiền cậu về nói với Nhạc tổng, cảm ơn khoản bồi thường của anh ta, tôi rất thích, tôi đang không biết nên tặng gì Yến Thanh Ti cho sáng tạo, giờ thì tôi biết rồi, mỗi ngày tôi sẽ gửi tặng cô ấy 1314 đồng xu, cũng có nghĩa là sẽ tặng cô ấy "một đời một kiếp" này của tôi, cứ bám lấy cô ấy tặng mấy trăm ngày chắc cũng có thể khiến cô ấy rung động, khiến cô ấy có thể tiếp nhận tôi thôi, cảm ơn anh ấy đã giúp tôi nghĩ ra một sáng kiến hay như vậy."



(1314 có phiên âm là /yi san yi si/, đọc gần giống với 一生一世 /yi sheng yi shi/ = một đời một kiếp)



Giang Lai.... Anh muốn chết tôi cũng không cản đâu.



Khi trở về, cậu thành thật chuyển lời Cận Tuyết Sơ nói tới ông chủ, cứ tưởng sếp của cậu sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ người ta chỉ cười nham hiểm, hỏi lạimột câu: "Sáng nào hắn ta cũng tặng hoa à?"



"Vâng."



"Tra xem là tiệm hoa nào."



"Tôi biết rồi, giờ cho tiệm hoa đó đóng cửa luôn."




Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc cậu: "Chậc, tôi là loại người đó sao?"



Chỉ là, từ sau hôm đó trở đi, sáng nào Yến Thanh Ti cũng nhận được hoa, nhưng toàn là hoa héo, cánh hoa rụng gần hết, còn tỏa ra mùi hương kì quặc, khiến Yến Thanh Ti cảm thấy rất ác cảm với những đóa hoa do Cận Tuyết Sơ tặng mỗi buổi sáng, cô nói thẳng với Tiểu Từ, sau này chỉ cần là hoa do Cận Tuyết Sơ tặng thì đừng đưa tới trước mặt cô nữa.



Yến Thanh Ti hoàn toàn không biết gì về cuộc giao chiến giữa hai người đàn ông này, cô cũng chẳng thèm bận tâm, các cảnh quay của Trấn Hồn Khúc bước dần vào giai đoạn kết thúc, cô phải tới Cảnh Thành, trước khi đi, cô tới trung tâm thương mại, lâu rồi cũng không mua sắm quần áo gì, cô cũng nên sắm sửa chút gì đó cho mình rồi.



Mượn câu của chị Mạch, "Em dù gì cũng là người có fan hâm mộ, ra ngoài phải chú ý tới hình tượng".



Yến Thanh Ti là kiểu người có mặc gì lên cũng đẹp, cô có khoác ga giường ra đường thì cũng vẫn giống người mặc hàng hiệu thôi.



Càn quét trong trung tâm thương mại hai tiếng đồng hồ, Yến Thanh Ti mời cu li - Tiểu Từ của cô xuống lầu uống ly cafe nghỉ một lát.



Kết quả, vừa vào tới quán cafe đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.



"Bà Vương, khi tôi cho bà mượn rõ ràng là phỉ thúy thật, nhưng hiện tại, cái thứ đồ giả này là sao hả, bà tưởng tôi không nhận ra chắc?"




"Nhạc phu nhân, ý của bà là tôi lấy đồ giả đánh tráo vòng thật của bà à, mọi người phân xử thử xem, tôi chỉ mượn bà ấy bộ trang sức đeo thôi, giờ bà ấy lại bảo tôi đánh tráo, thế ý là tôi lấy trộm đồ của bà ấy à? Nhà họ Vương chúng tôi tuy không được như nhà họ Nhạc, nhưng cũng là gia đình có máu mặt, Nhạc phu nhân, sao bà lại có thể vu oan cho tôi như vậy được chứ?"



"Phải đó, Nhạc phu nhân, bà không thể dựa vào thế lực của Nhạc gia nhà bà để ức hiếp người khác được, bà Vương cũng nói sợi dây mà bà đưa lúc đó đã là hàng kém chất lượng rồi đấy.”



"Các người, các người........"



Yến Thanh Ti tháo kính ra, đứng từ xa nhìn gương mặt tức tới tái nhợt của Nhạc phu nhân, vành mắt bà đỏ lên, dáng vẻ vừa bất lực lại vừa uất ức.



Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười, cái chuyện vớ vẩn này......... kệ đi vậy.



Yến Thanh Ti quay người muốn đi, nhưng ra tới cửa, cô lại vòng ngược lại.



Nhạc phu nhân không phải là người biết cãi vã, bị mấy người kia chỉ chỉ trỏ trỏ nói bà cố ý, ngoa ngoắt, bà vừa tủi thân vừa buồn, căn bản không cãi lại được đám người đó. Bỗng có một người ngồi xuống, ôm lấy cánh tay bà: "Náo nhiệt thế, mọi người đang nói gì đấy?"



Nhạc phu nhân ngoảnh lại thấy Yến Thanh Ti, không biết tại sao nhưng bà lại cảm giác như tìm được chỗ dựa, đôi mắt bà đỏ lên nhìn Yến Thanh Ti.



Yến Thanh Ti lẳng lặng thở dài, ôm lấy vai Nhạc phu nhân: "Bác gái, đã mấy ngày không gặp rồi, không ngờ con lại gặp bác ở đây, ôi, sao thế này, ai bắt nạt bác, bác nói với con, để con giúp bác xé xác nó ra."



------



Yến thổ hào: Thôi rồi, mẹ lại sắp cướp đất diễn rồi.