Boss Hung Dữ
Chương 302 : Tôi vô sỉ, tôi khốn nạn
Ngày đăng: 16:09 27/05/20
Nói rồi, Yến Thanh Ti đưa mắt nhìn người đang lục lọi tay áo cô - Triệu Văn Kì: "Tôi thì không sao nhưng sẽ làm ảnh hưởng tới mọi người, làm chậm trễ tiến độ quay, như thế hình như không tốt lắm đâu."
Đạo diễn Phùng vẫn không mở miệng, vụ này ông quan sát rất kĩ nhưng không tài nào làm rõ được mọi chuyện.
Triệu Văn Kì thề độc, căn bản không giống như nói dối mà Yến Thanh Ti thấy biến lại không hề sợ hãi, hoàn toàn không có chút chột dạ... Hai người họ giống như cực kì trong sạch nhưng nhất định có một người đang nói dối.
Mà người đó, trình độ đã vượt quá khả năng nhận biết của ông.
Thấy không thể tra rõ được là ai đúng ai sai, đạo diễn Phùng tức giận hét lên: "Đủ rồi... Triệu Văn Kì, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô mà vẫn làm loạn lên như thế liền cút đi cho tôi, từ nay về sau cũng đừng hòng nhận được bất kì vai diễn nào nữa."
Triệu Văn Kì vẫn cố chấp không tin: "Đạo diễn, những gì tôi nói đều là sự thật, Yến Thanh Ti nhất định đã giấu kim đi rồi."
Yến Thanh Ti rút tay áo khỏi tay Triệu Văn Kì, đẩy cô ta ra: "Làm ơn, tôi gặp nhiều người ngu lắm rồi nhưng chưa thấy ai ngu bằng cô luôn, trang phục cũng đã xé nát ra rồi, thế kim đâu? Không lẽ bị tôi nuốt mất rồi à."
Triệu Văn Kì tức đỏ hết cả mắt: "Con khốn..."
Triệu Văn Kì lí nhí: "Cho dù đạo diễn Phùng không đuổi thì Nhạc Thính Phong cũng sẽ không buông tha cho tôi đâu..."
Triệu Văn Kì vô tri vô giác quay xong cảnh này.
Sau khi quay xong, tiểu Từ nhanh chóng mang ghế dựa ra cho Yến Thanh Ti rồi giơ tay ngăn Triệu Văn Kì lại.
Yến Thanh Ti ngồi xuống: "Bắt đầu đi."
Triệu Văn Kì sắc mặt trắng bệch còn Lư Vân Vân thì hai vành mắt đỏ lựng, ủy khuất nói: "Chị Thanh Ti, xin lỗi, bọn em oan uổng chị là không đúng, xin chị độ lượng tha cho Văn Kì, xin chị..."
"Cmn đừng có mà suốt ngày khóc lóc sướt mướt với tôi, làm như ai ức hiếp cô ấy. Người bị ức hiếp tôi đây này, có gan vu oan giá họa cho tôi thì phải có gan chấp nhận sự trừng phạt. Còn cô thì sao, là cô ta đứng ra bênh vực cô, sao cô không thay cô ấy chia sẻ một chút?"
Khuôn mặt ủy khuất của Lư Vân Vân bỗng cứng ngắc: "Tôi... tôi..."
Triệu Văn Kì nghiêng đầu nhìn Lư Vân Vân nhưng cô ta ấp úng cúi đầu không dám đối mặt với ánh mắt của Triệu Văn Kì, lúc này Triệu Văn Kì có ngốc đến mấy cũng nhận ra được cái gì đó, sắc mặt có chút lạnh ngắt: "Dám làm thì dám chịu..."
Ở trước mặt mọi người, Triệu Văn Kì giơ tay lên tự vả vào mặt mình: "Tôi vô sỉ, tôi khốn nạn... Tôi vô sỉ, tôi khốn nạn..."
Bốp bốp bốp, từng tiếng vả vang lên, cực kì chói tai. Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn Lư Vân Vân đứng bên cạnh khóc sướt mướt, cực kì giống một người phụ nữ độc ác táng tận lương tâm, không có việc xấu xa gì là không làm, ai nhìn thấy cũng muốn thay trời hành đạo tiêu diệt cô.