Boss Là Nữ Phụ
Chương 1002 : Chuyên gia phá án (16)
Ngày đăng: 22:30 28/04/20
"Nạn nhân bắt gặp ông ta và phó tổng bàn tính chuyện bẩn thỉu, Đổng Thuần sợ bà ta nói ra nên mới giết bà ta. Năm người chết kia cũng điều tra rõ rồi, đều là do Đổng Thuần sai người làm. Họ không chỉ đòi giá cao, còn giật dây người khác, không trả tiền thì không giao đất ra. Đổng Thuần lập kế hoạch giết mấy kẻ cầm đầu gây chuyện, giành được những mảnh đất đó về thành công.”
“Đổng Thuần nhận tội rồi à?”
“Nhận rồi, nếu không nhận thì chúng ta cũng sẽ không kết án nhanh thế này được!” Giọng điệu của Hà Tín nghe có vẻ cũng không nhẹ nhõm lắm, “Nhưng không có manh mối gì liên quan đến R, trừ bức thư kia ra thì không thấy có động tĩnh gì khác nữa. Thôi được rồi, tôi không nói nữa đâu, cô lo công chuyện xong thì mau quay lại đội đi.”
“Tút tút tút…”
Thời Sênh giơ điện thoại lên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, Hà Tín lấy đâu ra số điện thoại của cô?
Số lúc trước cô dùng bị ông ta thu đến giờ đã trả lại cô đâu?!
Thời Sênh lại gọi lại cho Hà Tín, Hà Tín nói là Tần Dật cho người để lại. Cô từng gọi điện thoại cho Tần Dật, nên ông ta có cũng không có gì lạ.
“Cô Tần, bác sĩ gọi cô.” Vệ sĩ từ bên cạnh bước qua.
Thời Sênh nhét điện thoại vào túi, đi cùng vệ sĩ đến phòng bác sĩ.
Bác sĩ nói cho Thời Sênh biết, muốn lấy thứ bên trong chân ra, 90% là phải cưa chân, tỉ lệ mạo hiểm quá cao.
Dù không phải cưa chân, thì khả năng anh có thể đứng lên cũng rất nhỏ.
“Cô Tần, cô bàn bạc với cậu Giang một chút, bàn bạc xong rồi thì báo lại cho tôi, để chúng tôi tiện sắp xếp phẫu thuật cho cậu ấy.” Bác sĩ khách sáo tiễn Thời Sênh ra khỏi phòng.
Thời Sênh khẽ gật đầu rồi cầm đồ quay về phòng.
Đi đến ngoài phòng bệnh, Thời Sênh xoa mặt một cái rồi mới đẩy cửa bước vào.
Hình như Giang Túc đã ngủ rồi, nhưng khi cô bước vào cửa, anh lập tức bừng tỉnh, ánh mắt cảnh giác quét về phía Thời Sênh, bắp thịt toàn thân cũng căng lên.
Nhìn rõ người ở cửa, trong đầu Giang Túc bất giác lóe lên hình ảnh vừa rồi cô hôn anh, vành tai chợt nóng đỏ.
Thời Sênh bình tĩnh đi tới bên giường, kéo ghế ngồi xuống, đưa tài liệu trong tay ra trước mặt anh, “Anh tự chọn đi.”
Giang Túc nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tập tài liệu và Thời Sênh.
Một lúc lâu sau anh mới cầm tập tài liệu, nhanh chóng xem hết một lần, sự oán hận trong đáy mắt dâng lên như thủy triều, hai tay không ngừng siết chặt, mấy trang giấy cũng bị lực tay của anh siết đến biến hình.
Một đôi tay từ bên cạnh đè anh lại, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng lọt vào tai anh, “Những kẻ đã hại anh, tôi sẽ không tha cho một kẻ nào cả. Bây giờ anh chỉ cần chọn một hướng, dù anh có thể đứng lên hay không, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh.”
Giang Túc: “…” Có phẫu thuật thất bại thì chẳng qua cũng chỉ mất chân thôi, căn bản không đến mức mất mạng, cô ấy nói câu này cứ như thể anh sắp chết đến nơi rồi vậy! Cô có ý gì hả?!
Y tá đẩy Giang Túc vào phòng phẫu thuật, Thời Sênh đi theo hai bước, bị y tá ngăn lại: “Cô Tần, mời cô chờ bên ngoài.”
Thời Sênh đẩy y tá ra, lao đến bên Giang Túc, đè xuống giường bệnh, khom người hôn Giang Túc.
Một phút sau Thời Sênh mới buông anh ra, nháy mắt với anh, “Bao giờ anh ra sẽ đưa anh đi báo thù.”
Giang Túc vô thức liếm khóe môi, ở đó vẫn còn lại hơi ấm của cô, cũng không hề ghê tởm như lúc trước anh nghĩ, ngược lại còn có chút…
Lưu luyến.
Thời Sênh chậm rãi buông tay, nhìn y tá đẩy anh vào trong phòng phẫu thuật.
…
Cuộc phẫu thuật kéo dài rất lâu, Thời Sênh ngồi đợi bên ngoài. Cô vẫn luôn chơi điện tử, nhìn có vẻ không có chút gì căng thẳng, vệ sĩ bên cạnh cũng đều không hiểu được rốt cuộc cô nghĩ thế nào.
Trong trò chơi không ngừng có người ngã xuống, ánh sáng kỹ năng tươi đẹp lóe lên trong đôi mắt bình tĩnh của cô.
Giang Túc phẫu thuật bao lâu, Thời Sênh giết bằng đó người, tên của cô đã đỏ tới mức biến thành màu đen luôn rồi.
Khi đèn của phòng phẫu thuật tắt đi, ngón tay Thời Sênh buông lỏng, màn hình điện thoại lập tức tối thui, nhân vật nằm trên mặt đất, trên màn hình hiện lên khung thông báo.
Nhân vật của bạn đã tử vong, xin lựa chọn hình thức sống lại.
Sống lại tại chỗ.
Về thành sống lại.
Người trong phòng phẫu thuật đi ra, đầu tiên là y tá, sau đó là bác sĩ.
Bác sĩ nhìn Thời Sênh, “Phẫu thuật rất thành công.”
Khóe môi Thời Sênh dần cong lên, người của cô làm sao có thể toi dễ dàng như thế được?
Lật bàn! Ông dùng đồ tốt như thế lên người anh ấy, nếu vẫn con mẹ nó không thành công, thì chỉ có thể phá nát luôn không gian này để yên tĩnh một chút thôi.