Boss Là Nữ Phụ

Chương 1007 : Chuyên gia phá án (21)

Ngày đăng: 22:30 28/04/20


Thời Sênh nán lại Cục Cảnh sát một lúc, lúc về nhà đã gần 10 giờ rồi.



Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng có mùi máu rất nồng, đèn phòng khách vẫn sáng, trên mặt đất vẫn còn vết máu kéo dài vào tới tận toilet.



Thời Sênh: “…”



Cô mới ra khỏi nhà có bao lâu mà con mẹ nó đã biến thành hiện trường thảm sát thế này?!



Không đúng, tên thiểu năng kia!!!



Thời Sênh đóng cửa phòng lại, chạy thẳng vào phòng tắm.



Cửa phòng tắm bị đóng, Thời Sênh đạp bung cửa ra, trong phòng tắm còn nhiều máu hơn, trên mặt đất toàn là máu loãng, trong bồn tắm có một người, cánh tay vắt ra ngoài, đầu gục xuống thành bồn tắm, nằm yên không cử động.



Thời Sênh lùi ra khỏi phòng tắm, quay người đi vào phòng ngủ, “Giang Túc!”



Giang Túc ở ngay cửa phòng ngủ, ngồi trên xe lăn, quần áo trên người dính đầy máu, vết máu trên tay đã khô rồi, lau bừa lên trên xe lăn.



Trong mắt anh có nét oán hận y như lần đầu gặp gỡ.



Thời Sênh: “…”



Mẹ cái tên thiểu năng, lại đi giết người trong phòng tắm!



Sau này cô làm sao dùng được phòng tắm đây?!



Hai người nhìn nhau vài giây, sự oán hận dâng trào trong mắt Giang Túc dần dần vơi bớt.



Thời Sênh lẳng lặng đi bê một chậu nước ra, rửa sạch vết máu trên tay anh, rồi lại bế anh đi thay quần áo.



Đây không phải lần đầu Thời Sênh thay quần áo cho anh, Giang Túc cũng có thể điềm nhiên đón nhận rồi.



“Sao lại giết hắn?” Thời Sênh vừa cài cúc áo cho anh, vừa hỏi.



Giang Túc nhìn xuống chân mình, không nói gì.



Thời Sênh cũng nhìn theo ánh mắt anh, hơi mím môi, khoác chiếc chăn mỏng lên cho anh, “Có bị thương không?”



Giang Túc hơi ngẩng đầu, nhìn Thời Sênh chằm chằm vài giây, rồi khẽ lắc đầu.



Phản ứng của cô hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ, không hoảng hốt, không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi anh có bị thương không…



Thời Sênh ấn anh vào trong chăn, “Ngủ đi, em đi xử lý thi thể đã.”



Đột nhiên Giang Túc đưa tay ra giữ cô lại, “Anh giết người.”




Ai chẳng muốn làm người tốt.



Dù là kẻ xấu, cũng sẽ có lúc nào đó muốn đóng giả làm người tốt.



Anh từng nghe một câu "Con người vốn hướng thiện".



Rất lâu trước kia, anh cũng tin vào nó, nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, câu nói đó lại càng trở nên châm biếm hơn.



“Vậy sao?” Thời Sênh đón lấy chiếc bát trong tay anh đặt xuống bàn, ngồi thẳng người, “Kỳ lạ chỗ nào?”



“Chỗ nào cũng kỳ lạ.”



Thời Sênh quay sang nhìn anh, giọng khẳng định, “Nhưng anh không ghét, đúng không?”



Giang Túc: “…” Đúng thế, chết tiệt một nỗi là anh không hề ghét.



Ngược lại còn muốn có nhiều hơn.



Suy nghĩ đó xuất hiện rồi thì không thể nào đè xuống được, đáy lòng luôn có một giọng nói lặp đi lặp lại, cô ấy là của anh, là của anh…



Thời Sênh thừa lúc anh đang thất thần, ngả người tới hôn anh.



Giang Túc hơi né tránh, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống sofa, Thời Sênh cũng thuận thế đè lên, ấn anh xuống cưỡng hôn.



Sau lưng Giang Túc là sofa mềm mại, hơi thở của cô ngập tràn trong thế giới của anh, lần đầu tiên Giang Túc chủ động đáp lại nụ hôn của cô.



“A…” Đột nhiên Giang Túc hít một hơi lạnh, Thời Sênh đè vào chân anh, đau đến mức cơ thể anh bất giác co rúm lại.



“Ôi, em xin lỗi.” Thời Sênh ngồi dậy từ người anh, nói với vẻ chê bai: “Anh yếu đuối quá đi mất.”



Giang Túc: “…” Đừng có chờ đến lúc chân anh khỏi hẳn!!!



Anh tức giận trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Anh về phòng đây.”



“Ừ về đi.” Thời Sênh tránh người ra.



Giang Túc nhìn cái xe lăn ở bên kia, lại nhìn Thời Sênh đang cười vô cùng xấu xa, cắn răng nói, “Đẩy xe lăn sang đây cho anh!”



“Xin em đi!”



Giang Túc tức khí muốn lao thẳng luôn xuống.



Thời Sênh vội vàng kéo anh lại, “Ấy, được rồi, em sai rồi, đừng có tự hành hạ mình.”