Boss Là Nữ Phụ
Chương 1011 : Chuyên gia phá án (25)
Ngày đăng: 22:30 28/04/20
Người đàn ông kia bị Thời Sênh trói gô lại, ném vào cốp xe, sau đó phóng xe đi.
Giang Túc yên lặng ngồi trên ghế phụ, cúi gằm đầu xuống, che khuất đi cảm xúc trên mặt mình, nhưng bàn tay đặt bên cạnh người lại siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có thể thấy anh dùng lực mạnh thế nào.
“Giang…” Thời Sênh đưa tay ra chạm nhẹ vào anh một cái.
Giang Túc đột ngột giữ tay cô lại, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô.
Vừa rồi suýt nữa anh còn nghĩ là cô sắp chết rồi.
Chỉ cần vừa nghĩ rằng cô sẽ có chuyện gì đó, anh lại có cảm giác kích động như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Tiếng tim đập mạnh xuyên qua vải áo, truyền tới người Thời Sênh khiến cô hơi ngẩn người.
Thời Sênh chậm rãi ôm lại anh, “Em không sao.”
Giang Túc càng ôm chặt hơn, anh không thể mất cô được.
Tuy bản thân anh không hiểu rõ lắm chuyện này là vì sao, nhưng anh biết rằng, anh không thể mất cô được.
Thời Sênh khe khẽ xoa lưng anh, “Không sao rồi.”
Giang Túc lẳng lặng buông cô ra, đẩy cô ra xa một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời Sênh: “…”
Cái kiểu hơi tí là im lặng này quả nhiên là thuộc tính vốn có của anh ấy mà.
Thời Sênh cưỡng chế xoay mặt anh sang, khẽ hôn lên môi anh, Giang Túc nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, không đáp lại, cũng không phản kháng.
Thời Sênh: “…”
Thôi xong!
Trong đáy lòng Thời Sênh liên tục hiện lên hai từ này.
Giang Túc đưa tay gạt tay Thời Sênh ra, ngay khi Thời Sênh cho rằng anh định đẩy mình ra, anh lại đột ngột vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn, nồng nhiệt mà điên cuồng.
Một lúc lâu sau Giang Túc mới thả cô ra, đầu ngón tay miết lên cánh môi cô, “Muốn làm người của anh, thì phải nghe anh.”
Thời Sênh đập bộp một cái qua, lườm một cái khinh thường, “Mơ à?!”
Cô ấn Giang Túc vào cửa sổ xe, hung dữ nói: “Ông không cần biết anh có muốn làm người của ông không, nhưng anh chỉ có thể là của ông, hiểu chưa?”
Vẻ ngông cuồng yêu mị của Giang Túc còn chưa thể hiện ra được đã bị chết yểu.
Anh im lặng nhìn Thời Sênh một cái, muốn phản bác, nhưng lời nói lên đến miệng lại không bật ra được.
Sao anh lại gặp phải cô nàng độc đoán thế này chứ.
Ngay lúc đó, tiếng nổ chói tai vang lên, căn cứ bắt đầu rung lắc mạnh, người cầm lựu đạn ngơ ra nhìn lựu đạn trong tay mình, mình còn chưa nổ mà?!
Khóe môi Mộ Bạch giật giật, chạy thẳng ra cửa thoát hiểm.
Tiếng nổ vang lên không ngừng phía sau lưng, trong lòng Mộ Bạch như muốn sụp đổ, hắn không nên vọng tưởng rằng cô ấy có thể đợi được một lúc!
Lần sau nhất định phải hạ thủ trước.
…
Công xưởng vừa rồi còn sừng sững trước mặt, chớp mắt đã thành bãi đất hoang, mặt người đàn ông vừa gọi loa đầy vẻ kinh hãi.
Sao đột nhiên lại nổ thế này?
“Vèo...”
Thiết kiếm lao vèo vèo từ đám khói bụi ở xa xa về, lơ lửng trước mặt Thời Sênh, tỏa ra luồng hơi lạnh.
Vẻ kinh hãi trong đáy mắt người đàn ông không ngừng phóng đại lên.
Hắn đang nhìn thấy một thanh kiếm biết bay, hắn xuyên không vào thế giới huyền ảo rồi à?!
Có lẽ là người đàn ông kia không chịu nổi sự kinh hãi, nên lập tức ngất xỉu.
Thời Sênh lại xách hắn ném lại vào cốp xe, cầm kiếm lên xe.
Giang Túc đã tỉnh rồi, ánh mắt của anh quét hết một lượt trên người cô trước, sau đó mới chậm rãi nhìn sang thiết kiếm, “Sao thanh kiếm này lại bay được?”
“Nó vốn biết bay mà.”
“Nó có linh lực à?” Trước đây anh dùng thanh kiếm đó chém cô, cuối cùng làm thế nào cũng không chém xuống được. Vì cô là chủ nhân của nó, thế nên nó sẽ không cắn chủ.
Đây vốn nên là một chuyện khiến người ta cảm thấy vô cùng huyền ảo, nhưng anh lại hoàn toàn không thấy kinh ngạc, mọi thứ của cô, anh đều có thể đón nhận.
Đó là một sự đón nhận theo bản năng.
Rất kỳ lạ.
“Nói thừa!” Kiếm không có linh lực thì chỉ là một thứ vũ khí lạnh lẽo, dù có thể bay, cũng cần chủ nhân khống chế.
Giang Túc tò mò quan sát thanh thiết kiếm một chút, “Tên nó là gì?”
Thiết kiếm: “…” Có thể đừng hỏi tên của tôi không?! Cứ hỏi là nó lại phải đổi tên!
Thời Sênh trả lời rất nhanh: “Linh kiếm.”
Thiết kiếm: “…” Có thể thành tâm hơn một chút không, chủ nhân à, cô cứ thế này sẽ mất tôi đấy.