Boss Là Nữ Phụ
Chương 1019 : Chuyên gia phá án (33)
Ngày đăng: 22:31 28/04/20
Ảnh hưởng của vụ hỏa hoạn này rất rộng, vì ở lân cận có đường ống dẫn khí thiên nhiên, nên lại tạo thành vụ nổ lần hai.
May là trừ lần đầu nổ có người chết và bị thương ra, vụ nổ lần thứ hai đã kịp sơ tán người đi trước, nên không có ai bị thương.
Đội phòng cháy chữa cháy phải dập lửa mất một ngày một đêm, lửa mới tàn.
Các tin tức thời sự đầy trời, nhưng nguyên nhân xảy ra vụ nổ lại vẫn mơ mơ hồ hồ.
Mặt Đinh Cố đầy vẻ ngơ ngác đưa Thời Sênh về dưới chung cư, “Chị Tần…”
“Nói chuyện đừng có nói bừa, nếu không, người chết tiếp theo sẽ là cậu đấy.” Thời Sênh cởi dây an toàn, mở cửa xe. Xuống xe xong, cô chống tay vào cửa xe, hơi khom người nhìn thẳng Đinh Cố, “Nếu không phải vì nể mặt Giang Túc, thì tôi đã giết cậu diệt khẩu rồi.”
“… Đinh Cố hiểu rồi ạ.” Khó khăn lắm Đinh Cố mới nhín ra được mấy chữ này, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô gái này còn nguy hiểm gấp mấy lần Giang Túc!!!
Thời Sênh đóng cửa xe lại, Đinh Cố đạp mạnh chân ga, vội vàng rời khỏi nơi này. Cậu ta không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa. Ai mà biết được liệu cô ấy có đột nhiên khó ở rồi thay đổi ý định không.
Thời Sênh cúi đầu đi về phía thang máy, ở cửa thang máy có một người đang đứng đó, bước chân Thời Sênh hơi khựng lại một chút, nhìn ra đằng sau.
Ở xa xa có người đang gọi điện thoại, ở đầu thang bộ có nhân viên vệ sinh, thêm người đứng trước cửa thang máy nữa, tổng cộng ba người.
Bất thường…
Thời Sênh hơi nheo mắt, lao tới đạp thẳng một cước vào người đang đứng ở cửa thang máy, thừa lúc anh ta bị đau khom người lại, cô nhanh chóng rút súng trên người anh ta ra.
Nhân viên vệ sinh và người đàn ông đang gọi điện thoại cùng chạy vội về phía này.
“Cô Tần! Đừng kích động!”
“Người của Cục An ninh Quốc gia?!”
Nhân viên vệ sinh giơ hai tay lên, thái độ rất thành khẩn, “Cô Tần, chúng tôi không có ác ý.”
Thời Sênh hừ lạnh, “Mang súng đến lén lút lượn lờ dưới nhà tôi, còn nói không ác ý à? Tôi nhớ là tôi đã từng nói, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi đúng không?”
“Cô Tần, chúng tôi có việc rất quan trọng tìm cô. Cô có thể bỏ súng xuống trước không.” Lúc chĩa súng vào người khác thì rất sung sướng, nhưng khi nòng súng chĩa vào mình thì không sướng tí nào.
“Ừm? Sao thế?”
“Không sao.”
Thời Sênh thả ống quần anh xuống, “Sao lại nổi giận?”
Lúc cô ra ngoài đã gọi điện thoại báo an toàn cho anh biết, không thể nổi giận vì mình được.
Giang Túc nhìn Thời Sênh, chỉ vào laptop trên sàn nhà.
Laptop còn chưa tắt, Thời Sênh vừa ấn lên đã nhìn thấy video trên máy, cô mở video ra, nhưng Giang Túc giữ cô lại, khẽ lắc đầu, “Đừng xem.”
Trong giọng nói thoáng có vẻ bất an và cầu khẩn.
Thời Sênh nghi hoặc một chút, buông lỏng tay ra, đóng laptop lại, bình tĩnh hỏi: “Ai gửi cho anh?”
“Hầu Đạt.”
“Người của Hồng Liên hội?”
Lúc trước khi xử lý Hồng Liên hội, cô từng nghe có người nhắc đến người này, kẻ đứng thứ hai trong Hồng Liên hội, nắm một nửa quyền quyết định của Hồng Liên hội.
Ngón tay Giang Túc co chặt lại, trong mắt đầy vẻ oán hận, “Tất cả mọi chuyện hiện giờ, đều là do lão gây ra cho anh.”
“Được rồi.” Thời Sênh mở tay anh ra, mười ngón đan vào nhau, nhẹ nhàng an ủi, “Có em bên cạnh anh rồi. Nhưng kẻ nợ anh sẽ không đứa nào chạy thoát được.”
Giang Túc chưa từng nói ai là kẻ khiến anh biến thành thế này, cô từng hỏi một lần, Giang Túc né tránh không nói, thậm chí còn có chút kháng cự, nên cô cũng không dồn ép anh.
Nếu cô biết sớm, thì Hầu Đạt đã chết từ lâu rồi!!!
“Video đó…” Giang Túc lắp bắp nói.
“Không muốn nói thì đừng nói.”
“Là anh…” Giang Túc thở hổn hển mấy hơi. Anh nhìn Thời Sênh, cánh môi mấp máy, một lúc lâu sau mới nói được một câu trọn vẹn, “Là video quay cảnh chúng nó đóng đinh vào hai chân anh.”