Boss Là Nữ Phụ

Chương 102 : Đế quốc xác sống (16)

Ngày đăng: 22:06 28/04/20


Chương 102ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (16)



Thời Sênh châm ngòi ly gián xong liền không nói gì nữa, mặc kệ mấy người đó tự xử với nhau.



Người của Thường Tân đều đi giúp hắn vì vậy cô liền được tự do.



“Lão đại, cô thật quá lợi hại…” Thanh Ngọc lặng lẽ ra dấu tay tán thưởng với Thời Sênh.



“Xác sống bên ngoài thật sự do ZF làm ra sao? Trời ạ, nghĩ lại vẫn thấy thật khủng khiếp. Lão đại, cho tôi ăn gì đi, tôi muốn lấy thức ăn đè sự sợ hãi này xuống.” Tiểu Bàn phi phò chìa tay ra trước mặt Thời Sênh.



“Bàn Tử, câu sau của cậu mới là trọng điểm đúng không?” Lâm Phong nhìn thấy người nào đó liền phá đám. “Nhưng nơi này nhìn đúng là rất quỷ dị.”



Thời Sênh ném ba lô cho Tiểu Bàn, bên trong không có gì, chỉ có mình Bạch Hổ.



“Lão đại, chúng ta cũng không ra được sao?” Lâm Phong bắt đầu buồn lo vô cớ.



“Có lão đại ở đây, chắc chắn có thể ra ngoài.” Thanh Ngọc sùng bái một cách mù quáng. “Cậu cứ yên tâm đi, Tiểu Bàn, cậu ăn một mình không sợ no chết à, mang tới cho lão đại ăn nữa đi.”



Lâm Phong ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, hình như chưa có việc gì mà lão đại nhà hắn không làm được.



Hiển nhiên bọn họ đã quên, lúc bọn họ gặp nhau, lão đại không gì không làm được nhà họ lại không thể lấy ra xăng để đổ vào xe.



Thời Sênh ăn một chút rồi uống một hộp sữa.



Thừa dịp mọi người bên kia đang tranh cãi tối tăm mặt mũi, Thời Sênh liền đi dạo một vòng quanh phòng thí nghiệm.



Đồ đạc trong này không nhiều nhưng rất ngăn nắp, chứng minh rằng lúc rút lui, những người ở đây hoàn toàn không có chút kinh hoảng nào.



Thời Sênh dừng ở một cái bảng đen, trên bảng dán mấy tờ giấy A4, cô đang muốn đưa tay lên lấy thì một bàn tay đã vươn ra giật xuống trước.



Thời Sênh thu tay lại, nhíu mày, chủ nhân bàn tay ấy là Tống Thập.



“Cố Nam, cô châm ngòi ly gián bọn họ như thế thấy hay lắm sao?” Giọng Tống Thập lạnh như băng.



“Có chứ.” Thời Sênh cười gật đầu. “Dùng sự thật để chứng minh bọn họ ngu ngốc tới cỡ nào.”



Tống Thập. “…” Cô gái này rõ ràng có khuynh hướng phản xã hội.



“A Thập… Em họ, em, sao em cũng ở đây?” Thích Minh Tuyết từ xa đi tới, một bộ kinh ngạc khi thấy Thời Sênh.



Sau đó lại ủy khuất cúi đầu, giống như Thời Sênh bắt nạt cô ta vậy.



A Thập… Bà đây ị vào!




Mình không biết phải hình dung như thế nào, thật sự cổ quái, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng người trong phòng thí nghiệm lại vô cùng hưng phấn, mình nhìn thấy biểu tình trên mặt họ, chỉ có cảm giác không khỏe trong người.”







Nhật ký bị đứt quãng, không có nhiều ghi chép liên quan tới khối thi thể cổ xưa kia, nhưng mỗi lần nhắc tới nó đều dùng mấy từ cổ quái, sau đó chủ nhân của nhật ký lại nói không thoải mái, hoặc không có từ nào để diễn tả hết cảm giác của mình.



Trong đó còn nhắc tới một người, có lẽ là người mà chủ nhân cuốn nhật ký này yêu, cũng không nói nhiều lắm, chỉ có mấy chữ, mà cũng chỉ dùng “anh ấy” để gọi thay tên.



Vài tờ sau đó còn có vết máu loang lổ.



“Năm 1998, ngày 6 tháng 7, trời mưa.



Mình có thai rồi, mình rất vui. Có lẽ không lâu sau mình sẽ có một đứa con trai rất đáng yêu… Ừ, cũng có thể là một đứa con gái. Dù là con trai hay con gái thì mình sẽ cho nó những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”



“Năm 1998, ngày 18 tháng 7, mưa to.



Mình cảm thấy bọn họ đều điên hết rồi.”



“Năm 1998, ngày 19 tháng 10, trời quang.



Mình muốn bỏ trốn.”



“Năm 1998, ngày 25 tháng 10, mưa to.



Anh ấy sẽ giúp mình, vì con.”



“Năm 1998, ngày 2 tháng 11, trời quang.



Mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, mình không thể để bản thân và con của anh ấy…”



Nhật ký tới đây liền dừng lại.



Nhưng cuối cùng lại có một cái tên làm Thời Sênh sửng sốt.



Trình Tố.



Mẹ của Cố Nam.



Thời Sênh bỗng có chút cảm thán, thân thể này rốt cuộc chính là nữ chính, vị diện tự động bổ sung bối cảnh thật phong phú…



Khó trách cô lại nhận được nhiệm vụ nhánh.