Boss Là Nữ Phụ

Chương 1021 : Chuyên gia phá án (35)

Ngày đăng: 22:31 28/04/20


"Sao không thể chứ? Ở đây có viết là không cho tôi tới à?” Mặt Thời Sênh đầy vẻ quang minh chính đại.



Hà Tín nghiến răng nghiến lợi xoa mông, “Tôi không nói nhiều với cô, nếu đã đến rồi thì theo tôi vào đi.”



“Đội trưởng Hà, anh muốn mời tôi đi chơi giai bao à?”



Cơ thể Hà Tín lảo đảo, ho sặc sụa, “Khụ khụ khụ…”



Đúng là cái gì cô ấy cũng dám nói.



Mặt Thời Sênh vẫn đầy vẻ ‘Không ngờ đội trưởng Hà lại là người như vậy’. Hà Tín trừng mắt nhìn cô, “Tần Vũ, cô là cảnh sát, đừng có tỏ ra lưu manh như vậy! Chú ý ngôn từ của cô một chút.”



Thời Sênh nhún vai, “Là lưu manh trong cảnh sát thôi.”



Hà Tín: “…” Rất muốn tìm chỗ nào đó bóp chết cô ấy.



Hà Tín quay lại, đè lửa giận xuống, hạ thấp giọng nói: “Có chút manh mối về người chết, nơi cuối cùng cô ta xuất hiện là ở đây.”



“Tra án à.” Thời Sênh không có hứng xua xua tay, “ Tôi không đi đâu.”



Nàng dâu nhà cô còn đang chờ cô về kia kìa.



Hà Tín túm cô lại, “Cô chủ Tần của tôi ơi, cô đã nói sẽ giúp tôi phá án R cơ mà!”



“Chẳng phải tôi đang điều tra đây sao?” Cô cũng có chơi đâu, đã hạ gục một chốt liên lạc của R rồi mà, còn giết chết bao nhiêu người như thế nữa… À thôi được, ông ta có biết đâu.



Cuối cùng Thời Sênh vẫn đi vào trong cùng Hà Tín.



Hà Tín cũng thấy rất lạ về chuyện Thời Sênh đột ngột thay đổi ý kiến, lẽ nào tâm trạng cô ấy đang tốt?!



Nơi cuối cùng nạn nhân từng xuất hiện chính là nơi này. Đương nhiên Hà Tín đã hỏi người phục vụ, nhưng lượng người tới đây rất đông, nếu không phải khách thường xuyên đến mà chỉ mới đến một lần, thì họ rất khó nhớ được.



Hỏi không dưới mười người phục vụ đều không có ai từng gặp nạn nhân.



“Thành thật xin lỗi, tôi thực sự không nhớ.” Phục vụ trả lại tấm ảnh cho Hà Tín, chỉ cho Hà Tín một hướng có triển vọng, “Các anh có thể đi hỏi Tiếu Tiếu, trí nhớ của cô ấy rất tốt, chỉ cần là người cô ấy từng gặp, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ.”



“Tiếu Tiếu?”




“Theo dõi cô? Sao họ theo dõi cô? Họ là ai?” Cô làm gì sau lưng tôi!!!



“Ai mà biết được, tôi đắc tội nhiều người lắm.”



Hà Tín thiếu chút nữa tắc thở.



Đắc tội nhiều người lắm mà còn dám ngang nhiên đắc ý như vậy là sao?!



Có gì đáng khoe đâu chứ?!



Hà Tín bật đèn, nhấc một người lên, lắc lắc mãi hắn cũng không tỉnh, cuối cùng đành tát cho hắn mấy cái.



Thời Sênh: “…” Cô có nên nhắc Hà Tín đây là người của Cục An ninh Quốc gia không? Đánh người của Cục An ninh Quốc gia, anh còn muốn đứng trong ngành nữa không?!



Thôi kệ, coi như cô không biết đi.



Thời Sênh im lặng nhìn sang chỗ khác, chờ Hà Tín tát người kia tỉnh lại thì mặt người kia đã sưng vù lên rồi.



Hà Tín túm chặt cổ áo anh ta, “Các anh là ai?”



Người kia vẫn còn chút mơ màng, mặt đau rát, một lúc lâu sau mới từ từ tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện vừa bị đánh, anh ta vội nói: “Chúng tôi là người của Cục An ninh Quốc gia.”



“Cục An ninh Quốc gia?!” Hà Tín cao giọng, hừ lạnh, “Nói dối cũng không nói cho tử tế, sao người của Cục An ninh Quốc gia lại xuất hiện ở đây!”



“Chúng tôi thực sự là người của Cục An ninh Quốc gia, chúng tôi từng gặp cô Tần rồi mà.” Người kia nhìn về phía Thời Sênh.



Thời Sênh nghiêm mặt đáp, “Chưa từng gặp.”



Thành viên Cục An ninh Quốc gia: “…”



Hà Tín nghi hoặc nhìn về phía Thời Sênh, mặt Thời Sênh rất nghiêm túc, “Sao tôi có thể gặp người của Cục An ninh Quốc gia được chứ.”



Hà Tín nghĩ cũng thấy đúng, Cục An ninh Quốc gia VIP như thế, làm sao cô ấy từng gặp được.



“Xem ra tôi chỉ có thể mời các anh về đồn cảnh sát uống trà thôi.” Hà Tín kéo anh ta dậy, gọi điện thoại về đội để họ đưa người qua bắt người.