Boss Là Nữ Phụ

Chương 1033 : Nộp lên quốc gia (2)

Ngày đăng: 22:31 28/04/20


Đội ngũ này thuộc về nam chính, tên là Bùi Diệp.



Gặp nam chính, tất nhiên nữ chính sẽ đi tới bên cạnh hắn ta, vật hy sinh Ôn Bắc hết thời gian diễn thì phải xuống sân khấu thôi.



Lúc họ chạm vào một cơ quan, nữ chính vì cứu mạng đồng bạn mình mà đẩy Ôn Bắc vào cảnh nguy hiểm.



Ôn Bắc không chết, nhưng chân của cô bị thương, không thể đi lại.



Lúc này, tất nhiên Ôn Bắc rất có ý kiến với nữ chính. Bình thường cô vốn không phải là người nói chuyện khách khí, vậy nên đã nói tới mức làm cho nữ chính đại nhân mặt đỏ, tai hồng.



Nữ chính xin lỗi trong ấm ức, cô ta cảm thấy Ôn Bắc giỏi như thế nên tất sẽ có năng lực tự bảo vệ mình. Đồng bạn của cô ta tay trói gà không chặt, Ôn Bắc vừa cứu đồng bạn của cô ta vừa đẩy cơ quan đi chỗ khác vốn không thành vấn đề mới đúng.



Những người khác trong đội cũng nghĩ rằng họ thuê Ôn Bắc tới đây, cô không được phép nói chuyện với họ như thế, sau đó còn đem mọi sai lầm trút hết lên đầu Ôn Bắc.



Ôn Bắc tức giận tới mức không buồn nói chuyện cùng bọn họ. Đội ngũ cãi cọ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn phải tiếp tục đi.



Sau đó bọn họ lại tiếp tục gặp phải những điều kỳ quái. Ôn Bắc không bảo vệ những người này nữa, cô chỉ lo cho chính mình. Người trong đội lập tức có ý kiến, trách móc cô rất nặng nề.



Ôn Bắc tiếp tục giả điếc, dùng kinh nghiệm của mình, một đường đi tới tận cuối cùng. Lúc sắp tiếp cận đến trung tâm mộ cổ thì cô chết.



Chết trong hang rắn.



Nguyên nhân chết là do nữ chính lại không nghe nhắc nhở của cô, tự tiện động vào cơ quan, thấy cửa hang xuất hiện, Bùi Diệp vì giữ chặt lấy nữ chính nên Ôn Bắc bị liên lụy mà rơi xuống.



Nguyện vọng của Ôn Bắc là đi ra ngoài, trở thành một lão đại khiến người người kính sợ, nếu có thể thì cũng muốn dạy dỗ cho Diệp Dao và Bùi Diệp kia một bài học.



Cốt truyện này thật là hỏng tới không cứu được.



Nhưng nguyện vọng của nguyên chủ rất hay ho, đã ra tay là phải là đòn mạnh nhất.



Lúc này là lúc Ôn Bắc đã rơi vào hang rắn, bởi vì rơi lên đàn rắn nên cũng giảm bớt lực va đập, chưa đến mức ngã chết.



Đàn rắn cũng không lập tức tấn công cô ngay mà chỉ bò tới bò lui trên người cô. Ôn Bắc vì muốn đi lên nên động tác của cô đã đánh động đàn rắn, cả đàn vốn không nhúc nhích bắt đầu quay ra tấn công cô.



Đám rắn này đều có độc, thân thể Ôn Bắc đã bị thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình bị cả đàn rắn này cắn vào.



Cái loại tuyệt vọng trước khi chết này đến giờ Thời Sênh vẫn mơ hồ cảm nhận được.



Thời Sênh thở dài một hơi, nhìn đàn rắn ở xung quanh, giật mình một cái, tự nhiên thấy buồn nôn.




Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ bên ngoài, cửa đá đột nhiên di chuyển. Thời Sênh dùng đèn pin chiếu đèn pin ra phía cửa, chỉ thấy một bóng đen ở đó.



Bóng đen đứng đối diện cửa đá, bên cạnh cửa đá có mấy người, đúng là đám người Diệp Dao, vừa rồi có lẽ có người không cẩn thận nên đụng vào chốt mở.



“Mau vào đi, mau vào đi…” Một nam thanh niên đứng bên cạnh Diệp Dao thấy cửa đá mở ra thì run run giọng thúc giục cô ta.



Diệp Dao vừa quay đầu liền bị ánh sáng đèn pin rọi thẳng vào mặt, gương mặt vốn đã trắng càng thêm trắng, cô ta sợ hãi hô lên một tiếng.



“Mau vào đi, hắn tới rồi, nhanh lên!”



“Ôn… Ôn Bắc…” Diệp Dao chỉ vào trong căn phòng đá, giọng nói run rẩy.



Mọi người nhìn theo ánh mắt của Diệp Dao. Thời Sênh cầm đèn pin trong tay, lúc này cô ở trong mắt bọn họ chẳng khác nào đang cầm một thứ đạo cụ gia tăng sự khủng bố theo cấp lũy thừa, ánh sáng mờ mịt, phối hợp với vẻ mặt không chút biểu cảm của cô làm ai nấy đều có cảm giác gió lạnh thổi qua người.



“Ôn Bắc, cô còn sống sao?” Có người thử lên tiếng.



Đáy lòng của mọi người không yên, dùng đèn pin soi soi, hình như là người?



Thời Sênh dời ánh đèn đi, chiếu về phía bóng đen đang không ngừng hướng tới gần mình.



Ánh sáng kéo dài thân ảnh của hắn về phía sau, nhìn như một con thú dữ khổng lồ, chờ nó tới gần mới phát hiện ra đó là con người.



Nhưng lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt đỏ đậm, răng nanh sắc bén lộ ra ngoài…



Đúng thế, chính là răng nanh, còn dài hơn răng nanh của người bình thường rất nhiều.



“Grừ!” Đột nhiên hắn rít lên một tiếng rồi lao về phía bên này, tốc độ cực kỳ nhanh.



“A…” Có kẻ bị dọa liền hét lên chói tai, thanh âm vọng trong hang đá càng thêm kéo dài.



Bởi vì sợ hãi, những kẻ khác cũng bất chấp tất cả, lao như điên vào trong phòng đá, cửa phóng đá chậm rãi khép lại.



“Nhanh chút, nhanh chút!”



“Nhanh chúng đi!”



Tốc độ của kẻ kia càng nhanh hơn, mắt thấy đã đến trước mặt rồi.