Boss Là Nữ Phụ

Chương 1038 : Nộp lên quốc gia (7)

Ngày đăng: 22:31 28/04/20


Con khỉ trốn rất nhanh, khi Thời Sênh đi tới thì chỉ còn mấy cái xác kia.



Thời Sênh nhìn mấy cái xác, phát hiện bệnh trạng không khác gì Háo Tử kia, trên người cũng có vết thương do bị cắn xé, lúc chết xem ra rất đau đớn, vẻ mặt méo mó dữ tợn.



Những người này không phải người của nam chính, cũng không phải người phe nữ chính, chắc chắn là đám người mà biến thái họ Tô kia thuê tới.



Thời Sênh nhìn chằm chằm đống xác chết này một hồi, đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên lại có tiếng hét lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.



“A!”



Tiếng kêu thảm thiết phát ra ở phía con khỉ chạy mất. Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía đó, mày nhíu lại, đúng là đi mòn gót giày không tìm được, vô tình lại thấy mà chẳng tốn chút công sức nào.



Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là của Hiểu Đình, chắc chắn Diệp Dao cũng đang ở đó.



Thời Sênh đi về phía âm thanh đó, rẽ loanh quanh mấy vòng liền gặp được đám người Diệp Dao ở một chỗ hành lang rộng rãi.



Con khỉ và đám người bọn họ đang trong trạng thái giằng co.



Con khỉ này hình như không muốn buông tha đám người này.



“Ôn Bắc! Ôn Bắc, cô mau dụ nó đi chỗ khác!” Hiểu Đình vừa nhìn thấy Thời Sênh liền lập tức hét lên.



“Khẹc khẹc!” Con khỉ nhe nanh trợn mắt với Hiểu Đình phát ra tiếng kêu, trên răng nanh của nó vẫn còn dính máu, mà trên móng vuốt cũng loang lổ từng mảng màu đỏ.



Thời Sênh liếc nhìn đám người Diệp Dao một cái. Nam sinh mặc đồ ngụy trang được một nam sinh khác đỡ lấy, trên mặt đất là xác của một nam sinh khác, máu từ trên người hắn đang chầm chậm chảy ra.



Lại chết thêm một tên.



“Ôn Bắc, tôi cho cô tiền, cô mau giết thứ này đi.” Mặt của nam sinh mặc đồ ngụy trang tái nhợt, vừa thấy Thời Sênh liền như nhìn thấy cứu tinh.



“Mạng còn không giữ được, cần tiền làm gì?” Thời Sênh khinh thường.



Bản cô nương đây kiếm tiền chỉ là chuyện trong một giây, cần tiền của mi sao?



“Cô muốn gì… Tôi… tôi… Tôi sẽ đưa cô, xin cô hãy giết chết nó.” Giọng của Hiểu Đình run rẩy, xem ra đã sợ hãi tới cực điểm rồi.




Diệp Dao tức tới muốn hộc máu, cô ta muốn khuyên Hiểu Đình từ bỏ ý nghĩ kia đi, ai biết đứa con gái bình thường đầu óc ngu xuẩn giờ lại có thể nghĩ nhanh như thế.



“Tin hay không thì tùy, tôi cũng chẳng ngại.” Thời Sênh nhún vai không thèm để ý.



“Cô…” Hiểu Đình siết chặt cái vòng, có chút tẽn tò. Người đối diện không hề đưa ra lời hứa hẹn gì, chỉ kiêu ngạo nhìn bọn họ.



Cái này khác hoàn toàn với những gì cô ta đã nghĩ.



Cô ta đưa mắt về phía nam sinh mặc đồ ngụy trang, lặng lẽ ra hiệu hắn hãy đưa ra quyết định.



Nam sinh im lặng một lát rồi cắn răng nói: “Đưa cho cô ta.”



Chỉ có thể đánh cuộc một phen.



Nam sinh mặc đồ ngụy trang vừa nói xong, Hiểu Đình lập tức ném cái vòng qua, thanh âm nghẹn ngào: “Giờ cô có thể giết nó đi được chưa? Nhanh một chút!”



Cô ta không muốn nhìn thấy con khỉ này một giây một phút nào.



“Khẹc khẹc!” Con khỉ rít lên một tiếng chói tai sau đó nhào về phía Hiểu Đình.



“A!” Hiểu Đình ôm đầu hét lên chói tai.



Nhưng nửa ngày cũng không thấy có đau đớn gì, cô ta cẩn thận mở mắt nhìn, móng vuốt sắc bén của con khỉ dừng ngay trước mắt cô ta một khoảng rất ngắn, khuôn mặt nó dữ tợn, mùi tanh hôi xộc vào mũi, đôi tròng mắt nó đỏ như có máu lưu chuyển ở trong.



Thân thể nó chậm rãi đổ xuống.



“A!” Hiểu Đình lại ôm đầu hét lên lần nữa, thanh âm còn lớn hơn lúc nãy.



Cô ta muốn giãy ra nhưng trên người không có một chút khí lực nào, hai chân không nghe theo mệnh lệnh của đầu óc, chỉ có thể ôm đầu hoảng sợ và hét chói tai.



Con khỉ đè chặt cô ta xuống đất, một thứ chất lỏng màu đen chảy xuôi trên cổ cô ta nhưng con gì đang bò trên đó.



“Hiểu Đình!” Có tiếng hét lớn vang lên đầy kinh hoàng, “Đó là cái gì…”