Boss Là Nữ Phụ

Chương 1040 : Nộp lên quốc gia (9)

Ngày đăng: 22:31 28/04/20


Nhẫn thuật là cái quỷ gì?



Nhẫn thuật còn có loại năng lực này à? Coi thường cô không có học đúng không?



Thời Sênh lấy hạt dưa ra, ngồi xổm xuống cạnh A Ngộ, “Các anh vào đây làm gì?”



“Thiếu gia muốn vào.”



“Hắn muốn vào tìm chết, anh cũng đi theo hắn tìm chết à?” Bản cô nương đây không bao giờ làm bảo tiêu chân thành kiểu đó đâu.



A Ngộ nhìn Thời Sênh, lại thật thà đáp, “Tôi sẽ bảo vệ tốt cho thiếu gia.”



Ánh mắt của Thời Sênh đảo qua hai người đàn ông với vẻ hóng hớt, có gian tình nha.



A Ngộ bị ánh mắt của Thời Sênh nhìn tới mức cực kỳ mất tự nhiên, so với ánh mắt trước đó thì lúc này sự soi mói ấy càng làm hắn cảm thấy không thoải mái.



Làm hắn còn khó hiểu hơn chính là ở trong tình huống này mà cô ấy còn có tinh lực cắn hạt dưa và buôn chuyện nữa.



Xuống mộ còn đem theo hạt dưa…



Cũng đủ kỳ quái.



“Hắn nghiên cứu cái gì?” Thời Sênh dịch dịch lại gần A Ngộ.



“Không biết.”



Thời Sênh: “…” Chàng trai thật thà đâu rồi?



Hai người đều ngầm đánh giá đối phương, hoàn cảnh nhất thời trở nên an tĩnh.



Thời Sênh không rời đi ngay là muốn xem diễn, còn không biết tại sao A Ngộ cũng không rời đi ngay nữa.



Đám người nữ chính đại nhân đang vây quanh Hiểu Đình, không biết đang thảo luận chuyện gì.



“Cô ấy không ổn đâu, chúng ta mau rời đi thôi.” Diệp Dao khuyên nam sinh mặc đồ ngụy trang còn đang chìm trong mê muội.



Nam sinh cực kỳ đau khổ, hắn nắm chặt tay Hiểu Đình, không muốn buông ra.



Hiểu Đình thích Háo Tử, hắn lại thích Hiểu Đình, đúng là tình tay ba cực kỳ thống thiết.



Nam sinh còn lại vẫn luôn là phông nền, nhưng lúc này hắn thấy Diệp Dao nói có lý nên vẫn đang nhỏ giọng khuyên nam sinh mặc đồ ngụy trang.



Thứ tiến vào trong cơ thể Hiểu Đình làm cho bọn họ có cảm giác khá quỷ dị.



“Có đi thì các người đi đi.” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn Hiểu Đình, không buồn để ý tới Diệp Dao và nam sinh kia.




Tô Niệm Chi trừng mắt với A Ngộ, “Tôi nuôi cậu để làm gì hả? Có cầm cái túi cũng không xong!”



A Ngộ nghiêm túc trả lời, “Thiếu gia, tôi bảo vệ sự an toàn của anh, không phải trông túi cho anh.”



“Trông túi của tôi cũng là nhiệm vụ của cậu! Cậu muốn bị tôi trừ tiền lương đúng không?” Tô Niệm Chi tức tới dậm chân.



“Thiếu gia, ngài đã trừ tiền lương của tôi tới tận năm sau rồi.”



“Thế à?” Tô Niệm Chi vỗ vỗ đầu, “Vậy tiếp tục trừ!”



A Ngộ không đáp lời, dù sao tiền lương cũng không phải thiếu gia phát, để mặc anh ta tùy tiện trừ thôi.



“Bộp!”



Một cái túi xách đột nhiên bị ném tới trước mặt Tô Niệm Chi, đôi mắt hắn sáng lên, nhìn về phía cái túi được ném ra.



Sau đó mắt hắn càng sáng hơn, “Hồ ly tinh, cô thật đúng là hồ ly tinh tốt bụng.”



Thời Sênh: “…” Quả thật đúng là A Ngộ không cứu vớt nổi cái bệnh biến thái này của hắn.



Thời Sênh tiến lên vài bước, cướp lại cái túi.



“Này! Cô làm gì thế?” Tô Niệm Chi lao ra túm lấy cái túi của mình, “Trả túi xách lại cho tôi.”



“Vừa rồi anh nói tôi là gì?” Thời Sênh híp mắt hỏi lại.



“Hồ ly tinh?” Lá gan của Tô Niệm Chi cũng rất lớn, “Chẳng lẽ không phải à?”



“Thiếu gia!” A Ngộ kêu lên, ngài không thấy người ta sắp nổi bão rồi à?



“Ha ha.” Anh mới là hồ ly tinh.



Cô có đuôi dài hay lỗ tai dài, sao cô lại là hồ ly tinh chứ? Chưa từng nghe sau khi kiến quốc thì không được thành tinh nữa à? Bại não!



“Thiếu gia, cô ấy là người!” Hắn cũng không hiểu nổi tại sao thiếu gia nhà mình cứ nhất định gọi cô gái này là hồ ly tinh nữa.



Cho tới bây giờ, hắn chưa từng hiểu nổi mạch não của thiếu gia nhà mình.



Tô Niệm Chi hồ nghi, “Thật sao?”



A Ngộ gật đầu, thật đến không thể thật hơn.



“Thế thì thật đáng tiếc.” Vẻ mặt Tô Niệm Chi hiện rõ sự thất vọng, hắn không có hứng thú với người sống.