Boss Là Nữ Phụ
Chương 1050 : Nộp lên quốc gia (19)
Ngày đăng: 22:31 28/04/20
Thời Sênh chờ bên dưới tan đi rồi mới thong thả quay về phòng.
Lúc đi phòng còn rất gọn gàng, giờ lại là một mảnh hỗn độn, vừa rồi bên dưới quá ầm ĩ nên cô không chú ý tới bên này, không ngờ lại có kẻ bại não nào đó chạy tới phòng cô lục lọi, giỏi!
Cô không để thứ gì trong phòng, đám người này có phá tan căn phòng ra cũng chẳng tìm được gì.
Lần sau nên bỏ lại bọ cạp hoặc rắn độc gì đó mới được.
Cho các ngươi có đi không có về… Nếu mà về dược thì cũng bị hù dọa sợ chết luôn.
[…] Ký chủ, cô có thể đừng nghĩ làm việc này hay không? Sao tư tưởng của cô lại nguy hiểm thế?
“Không nghĩ cái này thì ta còn có thể nghĩ cái gì?” Thời Sênh bĩu môi, “Nghĩ làm sao để hack mi à?”
[…] Khụ khụ, Ký chủ, cô cứ tiếp tục nghĩ đi.
Trăm ngàn lần đừng nhắc tới nó, nó chỉ là một Hệ thống bị chủ nhân vứt bỏ mà thôi.
“Lại nói tiếp, chúng ta có thể thử tính năng mới một chút.”
[…] Hệ thống đờ đẫn, tính năng mới là cái gì hả?
Hiện tại không phải cô nên điều tra xem kẻ nào đã đột nhập vào phòng mình sao?
Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, mở một ứng dụng, trên màn hình liền xuất hiện shop của Hệ thống.
[Ký chủ, cô lại làm cái gì thế?] Âm thanh Hệ thống cao vút lên thêm vài phần, vì sao cửa hàng của Hệ thống lại xuất hiện ở đó?
Trước đó máy tính bảng của cô đâu có mở được mấy cái này?
“Kích động thế làm gì, có chung quyền hạn thôi mà.” Thời Sênh ung dung đáp lại.
[…] What? Dùng chung quyền hạn? Sao có thể… nó có đồng ý đâu?
Hệ thống vội vàng kiểm tra lại một lần. Quả nhiên ở mục quyền hạn dùng chung có một cái tên là “Tổ tông”, không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
[… Cô khi nào… khi nào thì dùng chung?] Vì sao nó là người trong cuộc, à không, là Hệ thống trong cuộc mà chẳng biết gì?
“Lúc mi offline đó.” Không thừa dịp mi offline để xử lý thì còn đợi lúc nào chứ?
*Điều tử: tiếng lóng, ý chỉ cảnh sát
“Đại ca, liệu có bẫy không?” Cũng có người lo lắng, khiêu khích thế kia có vẻ quá lộ liễu rồi.
“Thứ kia nhất định phải lấy về, mọi người nhớ mang theo súng.”
Mọi người liếc nhau, có người lôi ra một cái thùng, phân phát súng đạn cho từng người một.
Đợi đến tận đêm khuya, nhóm người này mới bắt đầu hành động.
Bọn họ leo cửa sổ vào phòng, nhưng lúc cạy cửa sổ lại không cạy được, dù dùng bao nhiêu sức lực cũng không mở nổi.
Cô ta biết bọn họ muốn tới nên đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Gã đại ca dáng người vạm vỡ, chỉ có thể đứng ở dưới, hắn ngửa đầu nhìn lên, “Gõ.”
“A?” Cứ thế gõ sao?
Ánh mắt gã đại ca đảo qua, tên tiểu đệ đang leo bên trên lập tức đưa tay gõ cửa sổ.
Vốn tưởng chỉ uổng phí sức lực, ai ngờ vừa gõ được hai tiếng thì cửa sổ đã bị người ta đẩy ra, đập lên gáy hắn khiến hắn rơi luôn xuống.
Thiếu nữ xinh đẹp ghé vào cửa sổ, giọng nói đầy trêu tức: “Cửa lớn không dám đi mà lại bò cửa sổ. Ôi, anh kia, anh có thể lên được không đấy?”
Anh kia đương nhiên là gã đại ca.
Gã đại ca không để ý tới lời khiêu khích của Thời Sênh: “Đồ ở đâu?”
Thời Sênh bày ra vẻ vô tội, “Cái gì cơ?”
Gã đại ca hạ giọng: “Thứ cô ta đưa cho cô, đưa nó cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ coi như chưa từng gặp cô, mọi người đều được yên ổn.”
“Tôi không có thứ gì đó.”
“Lúc trước cô nói ở trong tay cô…”
Thời Sênh nhẹ nhàng “a” lên một tiếng, “Tôi không nói như thế thì các người sẽ tới chắc? Não tàn!”