Boss Là Nữ Phụ

Chương 1052 : Nộp lên quốc gia (21)

Ngày đăng: 22:31 28/04/20


Tô Niệm Chi rất ồn ào, Thời Sênh đánh hắn một trận.



Sau khi bị đánh, Tô Niệm Chi lập tức ngoan ngoãn luôn, cầm dao phẫu thuật, ngồi đối diện với đám người bị trói rất thành thật, cứ như đang ngồi chờ cơm vậy.



A Ngộ đi tới, thấy trên mặt thiếu gia nhà mình có vết thương thì khóe miệng không khỏi run rẩy, quả nhiên là vẫn bị đánh.



Không lấy mạng… Quá may mắn rồi.



“Thiếu gia?” A Ngộ đi tới trước mặt Tô Niệm Chi.



Tô Niệm Chi trừng mắt với hắn: “Tôi không muốn nói chuyện với cậu, cậu đi ra ngoài.”



A Ngộ ngẩn ra, thiếu gia lại làm sao thế?



A Ngộ nhìn về phía Thời Sênh đang mân mê máy quay phim, cô lại làm gì thiếu gia nhà tôi vậy?



“Ai biết hắn phát điên cái gì?” Thời Sênh buông máy quay phim ra, “Mau đánh ngất đem về đi.”



“Cậu dám!” Tô Niệm Chi quát lớn một tiếng, dùng dao phẫu thuật chỉ và A Ngộ, “Cậu mà còn dám đánh ngất tôi, tôi liền trừ tiền lương của cậu tới tận kiếp sau.”



“Thiếu gia, tiền lương của tôi cũng không phải ngài phát mà.” BOY ngay thẳng một câu chọc thủng.



Tô Niệm Chi chớp chớp mắt, một hồi lâu sau mới buông dao phẫu thuật xuống, nhỏ giọng nói thầm. “Về nhà tôi sẽ từ cậu.”



“Ôi, sắp bị thất sủng rồi.”



Mặt mũi A Ngộ tối sầm, cô lại còn ra vẻ vui khi người gặp họa nữa à, đều tại cô mới thành ra thế này, thiếu gia còn… càng thêm táo bạo, thay đổi thất thường.



Thời Sênh



Này này này… Người này định làm gì?



“Tiểu Bắc, bọn họ tỉnh rồi.” Tô Niệm Chi quay đầu gọi Thời Sênh, còn không quên đề nghị, “Cô có muốn giết một tên trước không?”



Tập thể xã hội đen vừa tỉnh lại đã lâm vào ngơ ngẩn, cái gì mà gọi là giết trước một tên?




“Đại ca… em… Em không muốn bị giải phẫu sống.” Tên đàn em thứ nhất run giọng nói.



“Đại ca, em cũng không muốn, dù sao cũng ta cũng là do người khác thuê tới, nói cho cô ta biết thì sao chứ. Em không muốn chết. Em trên còn mẹ già, dưới còn con nhỏ.” Đàn em số hai cũng khóc rống lên.



“Đại ca blablabla…”



“Câm miệng, một đám vô dụng.” Gã đại ca tức giận tới mức thịt trên gương mặt béo phì cũng rung lên.



Đám đàn em tiếp tục than khóc, “Đại ca, chúng tôi không cần tiền, mạng không còn thì cần tiền làm gì. Tôi không muốn chết.”



“Tôi cũng không muốn… Đại ca…”



Sắc mặt gã đại ca từ trứng chuyển thành đen, “Ở đây nhiều người như thế, cô ta sao dám giết chúng ta chứ, chúng mày có bị ngu không hả?”



“Anh thì không bị ngu sao?” Thời Sênh liếc nhìn gã đại ca, “Vùng hoang vu dã ngoại như này, vứt xác cũng rất tiện.”



“Hừ!” Gã đại ca hừ lạnh một tiếng, không nói gì.



Thời Sênh nghiêng đầu, “Thật không nói đúng không?”



“Tôi…” Có tên đàn em há miệng định nói nhưng lại bị gã đại ca trừng cho phải ngậm miệng lại.



Hắn đành nói ra lời đứng về phía đại ca, “Không biết.”



Thời Sênh nhún nhún vai. Cô thong thả đứng dậy, đưa lưng về phía bọn họ, không khí trong phòng cực kỳ ngưng trọng, chỉ có tiếng thở hổn hển của cả đám.



Ngay tại giây tiếp theo, Thời Sênh đột nhiên rút kiếm ra, thiết kiếm xẹt qua không khí tạo thành một đường cong duyên dáng, sau đó đâm thẳng vào bụng gã đại ca.



Con ngươi của gã đại ca đột nhiên trừng lên: “Cô… Cô…”



Sao cô ta lại dám chứ?



Thời Sênh nở nụ cười: “Đừng lo lắng, sẽ không chết đâu, nhưng nếu anh không chịu nói thì nhất định sẽ mất máu mà chết, muốn sống hay muốn chết là do anh quyết định.”