Boss Là Nữ Phụ

Chương 1061 : Nộp lên quốc gia (30)

Ngày đăng: 22:32 28/04/20


Thời Sênh nhìn đoàn xe đi ngang qua phía dưới sau đó mới thò đầu ra, đi theo phía sau bọn họ.



Xem diễn sao có thể thiếu bản cô nương chứ!



Xem diễn chuyên nghiệp một trăm năm.



Đội ngũ của Bùi Diệp gặp đội ngũ trước đó, không khí có vẻ giương cung bạt kiếm, sau đó hai bên cùng ngồi lại, không biết đã đạt thành nhất trí gì mà cùng nhau hành động.



Bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức một ngày, chờ mọi người đã ở vào trạng thái tốt nhất mới bắt đầu tiến vào sâu trong sa mạc.



Cát vàng sa mạc bay đầy trời, mặt trời như thiêu đốt, không nhìn thấy một màu xanh nào, bắt đầu đi còn tốt, càng đi thì trạng thái của đội ngũ càng kém.



Đại đa số thời gian, Thời Sênh đều ngồi trên thiết kiếm, nhưng có lúc cô sẽ xuống dưới, nói cho đẹp là vừa làm vừa nghỉ.



Thực tế là vì bão cát quá lớn, cô cảm thấy ở trên không an toàn.



Đội ngũ này đi được sáu, bảy ngày thì gặp phải một trận bão cát. Đội ngũ bị giảm mất 1/3 nhân số. Thức ăn, tài nguyên, nước uống cũng mất đi rất nhiều, xe càng tổn thất thê thảm hơn.



Thời Sênh nhìn đội ngũ ở phía trước, cầm một cây quạt phe phẩy, mẹ kiếp sao mà nóng quá đi mất.



Xem diễn cũng có nguy hiểm.



Vì sao không gian của cô không có thiết bị làm lạnh chứ?



“Pằng!”



Thời Sênh theo điều kiện có phản xạ giật mình một cái. Tên bại não nào không có việc gì lại đi bắn súng chơi vậy?



“Pằng pằng pằng…” Trong không gian sa mạc rộng lớn, tiếng súng dồn dập vang lên.



Thời Sênh nhìn về phía đội ngũ ở phía xa, đoàn xe bên đó rất hỗn loạn, không ít người đều cùng nhìn về một phương hướng.



Nhưng vào lúc này, một cái đuôi khổng lồ đột nhiên từ bên kia xe vươn lên, quấn lấy xe. Chiếc xe lập tức biến dạng, bên trong hình như còn có người đang phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.



Rắn khổng lồ?



Thứ này mà bọn họ cũng gặp phải, xem ra đúng là đen đủi rồi.




Thời Sênh nhìn về phía con rắn khổng lồ, đôi mắt như sáng lên, một con rắn lớn như thế chắc chắn sẽ có chỗ ăn được.



Huống hồ, rắn khổng lồ thường không có độc.







Tô Niệm Chi có chút tuyệt vọng, hắn nghĩ con rắn kia sẽ rời đi sớm thôi, nhưng không ngờ nó vẫn quanh quẩn bên ngoài, hoàn toàn không có ý muốn rời đi.



Từ khi A Ngộ bị hắn kéo vào tới giờ vẫn luôn hôn mê, lúc này nhiệt độ rất thấp, trên người hắn chỉ có một chiếc áo sơ mi, căn bản không đủ giúp A Ngộ giữ ấm.



“A Ngộ, cậu đừng chết đó!”



Từ lúc hắn học trung học, A Ngộ đã đi theo hắn. Hắn biết A Ngộ là do ông nội phái tới. Đôi khi hắn cảm thấy A Ngộ phiền, có chuyện tên này liền đi báo cáo với ông cụ hại hắn bị ông mắng cho máu chó phun đầy đầu, lại hủy đi vài thí nghiệm của hắn.



Vì hắn thích những thứ khác người nên hắn không có bạn bè gì, ai cũng cảm thấy hắn là quái vật, chẳng ai muốn nói chuyện với hắn.



Chỉ có A Ngộ là người duy nhất nguyện ý nói chuyện với hắn.



Là người bạn duy nhất của hắn.



“Thiếu gia…”



Tô Niệm Chi quay phắt đầu nhìn A Ngộ: “A Ngộ, cậu tỉnh rồi?”



Trên mặt A Ngộ lộ ra một tia ôn hòa, cánh môi mấp máy: “Thiếu gia… Ngài… ngài… Tự ngài hãy trốn đi.”



Lấy năng lực của thiếu gia, chạy trốn hoàn toàn không thành vấn đề.



“Chúng ta lần nào cũng cùng đi, cùng về.” Tô Niệm Chi rũ mắt xuống, hạ nhỏ giọng, “Trừ phi cậu chết, nếu không tôi sẽ không rời đi.”



“Thiếu gia…”



Tô Niệm Chi lại đe dọa một câu: “Cậu dám tự sát, tôi sẽ chết luôn tại đây cho cậu xem.”



Trong lòng Tô Niệm Chi cố chấp thế nào, A Ngộ là người rõ ràng nhất. Hắn đành phải áp chế suy nghĩ kia xuống. Vì thiếu gia, hắn phải cố gắng sống sót.