Boss Là Nữ Phụ

Chương 109 : Đế quốc xác sống (23)

Ngày đăng: 22:06 28/04/20


Chương 109ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (23)



Lúc tới gần cổng khu an toàn, Thời Sênh bị người ta cản lại, dị năng giả đã phá hỏng đường đi, sau lưng còn có quân đội mang theo súng đuổi bắt, xe của Thời Sênh bị chặn lại ở giữa.



Có lẽ là kiêng kị giá trị vũ lực của họ nên đối phương cũng không công kích, hai bên hình thành thế giằng co.



“Lão đại, người thường ở đây quá nhiều, nếu chúng ta tiếp tục cho nổ thì sẽ làm bị thương nhiều người vô tội.” Thanh Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày nói.



“Chút nữa các anh hãy nhân lúc loạn mà chạy đi, tìm một chỗ xây dựng căn cứ, không cần tìm quá nhiều người. Nhưng phải chú ý một chút là những người mình nhận phải có năng lực tiếp thu mạnh, các anh hiểu ý tôi không?”



“Lão đại?” Sao lại thấy lời nói này không được thích hợp lắm.



“Cái này cầm lấy, nó gọi là trữ vật không gian, các anh lấy máu để nó nhận chủ, đồ bên trong đủ cho các anh xây dựng một cái căn cứ.”



Ba người trợn trừng mắt, trữ vật không gian, ngay cả cái này mà lão đại cũng có?



Mẹ nó, không phải trời cao phái lão đại xuống cứu vớt thế giới đấy chứ?



“Căn cứ thành lập phải đàng hoàng một chút, như thế mới tiện tôi tìm kiếm các anh.”



Thời Sênh nhanh chóng giao phó trách nhiệm xong, sau đó hỏi lại: “Còn có chuyện gì nữa không?”



Ba người nghe xong sửng sốt, một hồi lâu sau Thanh Ngọc mới có phản ứng: “Lão đại, cô không ở cùng chúng tôi nữa à?”



Lão đại không ở đây, bọn họ thật sự có thể xây được căn cứ sao?



“Đưa các anh theo không tiện, tôi phải tới thủ đô làm vài việc, làm xong sẽ về. Tôi hy vọng có thể nghe được tin các anh xây dựng xong căn cứ khi còn ở thủ đô.”



Tiểu Bàn nhẹ nhẹ gãi đầu: “Căn cứ của chúng ta lấy tên là gì, lão đại?”



“Đương nhiên là dùng tên binh đoàn của chúng ta rồi.”



Khóe miệng Lâm Phong co giật một chút: “Lão đại, không thể chọn một cái tên bình thường khác sao?”
“Không chơi cùng các người nữa, các người tự mình tránh ra hay vẫn để tôi phải ném cái này?” Thời Sênh tùy ý tung quả cầu trên tay. “Nơi này nhiều người như thế, chậc chậc… nếu có người chết, liệu quân đội có bị dìm trong biển nước bọt không nhỉ?”



“Cố Nam, đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì tới người thường.” Thường Tân vội vàng nói.



Nhiệm vụ lần trước, thứ nhất là muốn lấy một vài món đồ, thứ hai là muốn làm suy yếu thực lực của các binh đoàn đánh thuê. Người thường càng lúc càng không tín nhiệm quân đội và ZF, nếu cứ để các binh đoàn tùy ý phát triển như hiện nay thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.



“A, không liên quan, vậy anh bắt họ tới đây làm gì? Để bọn họ vây xem tôi bị các anh bắt thế nào à? Làm ơn đi, nói chuyện thì cũng phải có não chút, anh nên ngẫm lại xem trước đó mình đã làm gì mới đúng chứ.”



Tưởng bản cô nương đây là người yêu nước thương dân à?



Thường Tân nghẹn lời.



“Tránh đường ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Thời Sênh làm bộ muốn ném cầu.



“Cố Nam, đừng xúc động. Mau tránh đường ra, mau!”



“Tiểu Nam…” Ông Cố nhìn Thời Sênh với ánh mắt khó tin.



“Mẹ tôi đưa tôi cho các người chăm sóc, còn cho các người nhiều tiền như thế, nhưng các người đã chăm sóc tôi thế nào? Có câu cầm tiền của người thì phải làm việc cho người. Tôi tin tưởng với năng lực của mẹ tôi, chắc chắn các người đã được không ít tiền, các người có thể không cho tôi cảm tình, nhưng các người cũng không nên keo kiệt về vật chất với tôi.”



Thời Sênh dừng một chút, nhả từng chữ từng chữ một: “Cố Nam của các người đã sớm chết từ lúc mạt thế mới bắt đầu rồi.”



Đúng thế, Cố Nam đã chết vào thời điểm khi mạt thế bắt đầu rồi.



Những lời này như âm thanh của ma quỷ quanh quẩn mãi bên tai ông Cố.



Thời Sênh không nhìn ông ta, trực tiếp ngồi vào xe, người bên trong đã không thấy đâu, có lẽ đã tranh thủ trốn luôn rồi.



Thời Sênh lái xe tới cổng lớn, nhưng đúng lúc này, trên tường thành đột nhiên truyền tới tiếng hô hét, sau đó là một mảnh hỗn loạn.



Từ vị trí của Thời Sênh vừa vặn có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài khu an toàn.