Boss Là Nữ Phụ

Chương 1096 : Các chủ có lệnh (23)

Ngày đăng: 22:33 28/04/20


Trên đường trở về, Kỳ Ám luôn trầm mặc, khi cô nói ra câu nói đó, thì ở sâu trong lòng hắn lan tràn một nỗi khủng hoảng.



Hắn không quá hiểu được nỗi khủng hoảng ấy đến từ đâu.



Không hề phản cảm, mà là…



Đó là thứ cảm xúc khiến hắn cũng không thể nói rõ ra được.



“Trác Việt chết rồi, chàng còn muốn giết ai nữa?”



Kỳ Ám cúi đầu không phản ứng, Thời Sênh nhíu mày, đưa mặt qua, “Ta hỏi chàng đó, chàng đang nghĩ gì vậy?”



Kỳ Ám chợt hoàn hồn lại, hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh giây lát rồi lắc đầu, “Không có gì.”



“Được, vậy chúng ta cùng đến một nơi.”



“Đi đâu?”



“Tìm một tên thiểu năng.”



“Thiểu năng?”



Dưới ánh chiều tà màu đỏ sẫm như máu, bóng hai người kéo thật dài nhưng vẫn luôn dựa sát bên nhau.







Tin tức Trác Việt bị giết nhanh chóng lan khắp giang hồ.



Hung thủ cũng nhanh chóng được xác định là Thời Sênh, tuy nhiên Thời Sênh cảm thấy đám người đó chỉ đổ bừa, đoán bừa nhưng chẳng may lại trúng thì có.



Nhưng hung thủ lại chính là cô, cô cũng không có gì để biện minh cả.



Vậy nên khi có người tìm đến tận nơi, Thời Sênh đã phóng khoáng thừa nhận.



Họ chất vấn cô tại sao lại giết Trác Việt.



Thời Sênh trả lời một câu rất tưng tửng – vì nhìn hắn ngứa mắt.



Nhìn hắn ngứa mắt thì ngươi liền giết sao?



Vậy nếu như ngươi không vừa mắt toàn bộ người trong giang hồ thì sẽ giết hết toàn bộ người trong giang hồ hả.
[Ký chủ, đừng bổ não quá độ.] Hệ thống sợ Thời Sênh bổ não thêm thứ đồ kỳ lạ gì đó, rồi cứ thế vứt bỏ Phượng Từ, như vậy thì lớn chuyện rồi.



Nó không hề nghi ngờ sự lạnh lùng và lý trí của Ký chủ, nếu bổ não phải thứ đáng sợ gì đó thì chắc chắn sẽ không do dự mà lôi Phượng Từ ra khỏi thế giới của cô.



“Được rồi, ta biết rồi.”



[Hủy bỏ đóng băng thời gian, đếm ngược thời gian hồi phục… 3… 2… 1…] Ký chủ vẫn luôn là người hiểu chuyện. Hệ thống cũng không cần nói nhiều liền khôi phục không gian trở lại trạng thái bình thường.



“Ta tên Lâu Nguyệt, ký kết khế ước cùng sinh với Kỳ Ám…”



Kỳ Ám cảm thấy lời thoại của nữ tử đối diện hình như thay đổi, nhưng lại dường như không thay đổi, vế sau đọc rất thần bí, hắn nghe không hiểu lắm, giống như một loại thần chú cổ xưa nào đó.



Nó được cô đọc ra bằng giọng nói trong trẻo, tốc độ không nhanh không chậm, vô cùng dễ nghe.



Nhưng hắn rất không có thời gian để xoắn xuýt nữa, bởi vì khi cô vừa nói xong, hắn đã cảm giác trong cơ thể có thêm một mối liên hệ kỳ lạ.



Mối liên hệ với cô.



Thời Sênh băng bó tay cho Kỳ Ám, giọng nói nhàn nhạt, “Khế ước này chàng sống thì ta sống, chàng chết thì ta chết.”



Kỳ Ám giơ tay sờ lên trái tim, “Tại sao?”



“Cái gì tại sao?” Thời Sênh tùy tiện cầm máu cho cổ tay mình, ngồi lên chiếc ghế dựa bên cạnh.



“Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?” Nàng thật sự cam tâm tình nguyện đồng sinh cộng tử với chính hắn.



Thời Sênh hơi co mắt lại, khóe môi ẩn chứa nụ cười, không đáp.



Kỳ Ám nín thở chờ câu trả lời của cô, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy âm thanh. Hắn chầm chậm lại gần, ôm lấy cô từ đằng sau, “Chúng ta ở bên nhau là được.”



Những thứ khác không quan trọng.



Hắn không muốn truy cứu thêm nữa, hoặc có lẽ hắn đã có trực giác là cho dù có truy cứu thì cuối cùng cũng không có được đáp án gì.



Hoặc cũng có thể là, hắn không muốn.



Thứ hắn muốn có, chỉ là người đang đứng trước mặt hắn lúc này đây.



Cho dù cô là ai, cô có mục đích gì, thì cô vẫn chỉ là cô mà thôi.