Boss Là Nữ Phụ

Chương 1100 : Các chủ có lệnh (27)

Ngày đăng: 22:33 28/04/20


Ma giáo.



“Giáo chủ, người bị thương rất nghiêm trọng, không thể ở đây mà cố chống đỡ thêm được nữa.” Đệ tử ma giáo lo lắng nhìn Tư Không Phong ở bên trên.



“Dựa theo kế hoạch mà tiến hành.” Sự yếu đuối trên mặt Tư Không Phong biến mất, lúc này đây chỉ còn lại ý lạnh thâm trầm.



Đám đệ tử ma giáo nhìn nhau, nhưng trước uy quyền của Tư Không Phong, không ai dám nói thêm gì nữa.



Buổi tối, đệ tử ma giáo từng người chỉnh trang chờ xuất phát, Tư Không Phong không nghe ai khuyên bảo, kiên quyết đi về phía trước với bọn họ.



Khoảng cách giữa ma giáo và võ lâm chính phái không xa lắm. Người ma giáo âm thầm tiến đến gần võ lâm chính phái, từ bên trên có thể nhìn thấy được đống lửa phía dưới, và một vài người đang đi lại gác đêm.



“Giáo chủ, sức gió không đủ lớn, phải đợi thêm lát nữa.”



Tư Không Phong nhìn xuống dưới một lát rồi thu lại ánh mắt, “Ừ.”



Cái người vừa nói vẫy vẫy tay, ra hiệu cho những người khác đi chuẩn bị trước.



Họ ở bên trên đợi một lúc, sức gió mới bắt đầu thổi lớn, gió thổi đến mức y phục của mọi người bắt đầu bay phần phật. Tư Không Phong giơ tay, “Bắt đầu.”







Khi người của võ lâm chính phái phát hiện có điều bất thường thì đã muộn. Người của ma giáo đã bao vây họ lại, mà tất cả bọn họ còn bị trúng độc, toàn thân vô lực, chỉ có thể để mặc cho đám người ma giáo trói lại.



“Giáo chủ, không phát hiện Lâu Nguyệt và Kỳ Ám.”



Tư Không Phong nhíu mày lại, “Giết chúng.”



“Vâng.”



“Bỉ ổi, phi!”



“Ma đầu, ngươi hạ độc thì được coi là có bản lĩnh gì chứ. Lũ ma giáo các ngươi đều là lũ hèn hạ bỉ ổi như thế, cho dù giết được chúng ta thì ngươi cho rằng ngươi có thể thống nhất võ lâm sao?”



Người của võ lâm chính phái không cử động được, nhưng cái miệng thì vẫn có thể nói.



Nhưng đám người này ngoài việc chửi mắng mấy câu thì cũng không làm được gì.



“Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn già mồm, còn không bằng để lại vài câu di ngôn.” Đệ tử ma giáo cầm kiếm đi tới.




Hắn nhất định phải sống!



Sống đến tận đại kết cục!



Giết chết Thời Sênh!







Thời Sênh không trốn khỏi đám sấm chớp đó. Cô bị đánh đến có chút nhếch nhác, nhưng có lẽ là do vô số lần bị sét đánh, nên bây giờ cô khá nhờn với nó. Sau khi bị đánh ra ngoài ngoại trừ cảm giác cơ thể giống như không còn là của mình nữa ra thì ý thức vẫn còn rất rõ ràng.



Thời Sênh tự đút cho mình mấy viên đan dược, điều chỉnh lại hơi thở rồi mới giẫm lên kiếm trở về trấn nhỏ trong thôn.



Cô trèo qua cửa sổ, vừa vào trong đã rơi vào trong một vòng tay, “Nàng đi đâu?”



Thời Sênh: “…” Sao hắn lại tỉnh rồi!



Mẹ nó chứ chắc chắn là thuốc hết hạn rồi, lần sau đổi loại khác.



Thời Sênh cười gượng hai tiếng, “Ra ngoài hít thở không khí.”



Kỳ Ám miết cằm dưới Thời Sênh, để cô nhìn vào mắt hắn, “Tiểu Nguyệt, nàng nói dối.”



“…” Đã biết là ta nói dối rồi sao ngươi còn hỏi làm cái gì, “Được rồi, ta đi phế Tư Không Phong.”



Kỳ Ám trầm mặc một lát, bỗng nhiên bắt đầu cởi bỏ y phục của cô.



“Làm gì vậy, ai ai, chàng đừng cởi… không phải cởi như vậy. Mẹ nó, quần áo vừa mới mua chàng đừng có làm rách đó… Không không, chúng ta ở bên cửa sổ không tốt lắm đâu? Tại sao chàng không nói gì…”



Kỳ Ám cởi bỏ hết y phục của cô, thắp đèn lên, cẩn thận kiểm tra một lượt khắp người cô, lông mi nhíu chặt lại, tựa như có điều gì đó nghĩ không thông được.



Ngón tay hắn sờ lướt qua sống lưng Thời Sênh, Thời Sênh có chút không nhịn được, “Chàng sờ đủ chưa hả?”



Kỳ Ám nhìn cô một cái, ôm cô lên giường.



Tối hôm đó, Thời Sênh đã biết thế nào là không có điên cuồng nhất, chỉ có điên cuồng hơn.



Nhóm dịch: Mèo Xinh