Boss Là Nữ Phụ

Chương 1107 : Thanh xuân có em (1)

Ngày đăng: 22:33 28/04/20


Tất cả mọi người đều biết Giản Ngâm có hậu thuẫn.



*



“Cô ơi, cô không nhảy sao?”



Thời Sênh còn chưa mở mắt thì bên đã vang lên giọng nói trêu chọc, có luồng gió thổi qua mặt khiến cô lạnh cóng.



“Cô giáo, cô có sợ không? Đừng sợ, chỉ cần cô nhảy một cái thì tất cả mọi phiền não đều tan biến.”



“Cô ơi, mau lên đi, lạnh quá rồi.”



“Lãng phí nhiều thời gian của em thế này, thật là…”



Một giọng nói khác cũng đồng thời vang lên bên tai Thời Sênh, cô cố gắng mở to hai mắt. Thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là sân thể dục của trường ở phía xa.



Cô giáo, sân thể dục…



Trường học!



Thời Sênh nhanh chóng đưa ra được kết luận.



Lúc này, trên sân thể dục không có một bóng người, tòa nhà lớp học bên cạnh cũng vô cùng yên tĩnh, không có một chút ánh sáng nào, có lẽ là vẫn chưa phải thời gian lên lớp.



Bầu trời xám xịt, âm u giống như sắp mưa, gió thổi lạnh lẽo làm cho cô có cảm giác cứ như bị một con dao cắt qua mặt vậy.



Thời Sênh nghĩ mình bị gió thổi đến ngốc luôn rồi.



Bộ não này có thể không phải của cô.



Thời Sênh cúi đầu nhìn nơi mình đang đứng, đột nhiên nhìn thấy mặt đất cách cô rất xa. Cả người Thời Sênh loạng choạng, có hơi choáng váng…



Cô đang đứng ở sân thượng, chỉ cần bước về trước một bước thì sẽ bị rơi xuống dưới.



Trời ạ, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới điều này.



“Cô giáo, cô mau lên đi.”



Phía sau lại có giọng nói vang lên, Thời Sênh quay đầu lại nhìn.



Có bốn học sinh nam, ba học sinh nữ, nhìn khá đàng hoàng, đều là kiểu nam thanh nữ tú.



Tất cả đều mặc đồng phục màu xanh da trời đậm của trường học quý tộc. Vẻ mặt mấy học sinh nữ cau có, chúng đứng gần nhau để ấm áp hơn. Còn vẻ mặt của đám học sinh nam thì như thể đang chuẩn bị xem một màn kịch hay vậy.



Thời Sênh: “…” Xem nhảy lầu à?
Thời Sênh lúc này mới gật đầu hài lòng, “Nợ của chúng ta từ từ tính, nếu như các cô các cậu ai dám nói ra nửa lời về chuyện xảy ra ngày hôm nay thì tự chịu hậu quả.”



Mấy người đã bị dọa đến phát run, lúc này Thời Sênh quá đáng sợ.



Thời Sênh dùng thanh kiếm chống xuống mặt đất, gãi đầu, hiện đại thật phiền.



Bỏ đi, tạm thời tiếp nhận cốt truyện cái đã.



Nếu thật sự có thù oán thì báo lúc nào cũng không thành vấn đề.



Thời Sênh kéo lê thanh kiếm đi về phía cánh cửa sắt của sân thượng, thiết kiếm cọ lên mặt đất, phát ra tiếng kêu leng keng, âm thanh đó khiến người nghe phải dựng tóc gáy.



Bóng lưng của cô lúc này trong mắt đám học sinh giống như là bản sao của người cưa điên khùng trên ti vi vậy.



Đợi đến khi hình bóng của cô biến mất trên sân thượng, lúc cửa sắt bị đóng rầm một tiếng thì mấy người đang co rúm lại kia mới như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.



Bọn họ ai nấy sắc mặt đều trắng bệch, một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng.



Tại sao lại phát triển thành thế này, cũng không ai biết được.



Bỗng dưng chẳng hiểu ra làm sao thì đã trở thành như vậy…



Đợi khi họ bình tĩnh trở lại thì ai nấy cũng lổm ngổm bò dậy, chuẩn bị rời khỏi nơi quái quỷ này.



Nam sinh chạy tới trước cửa sắt dùng sức mở cửa bỗng nhiên cứng người lại.



“Sao thế? Mở cửa đi!” Người phía sau thúc giục.



Sắc mặt học sinh nam vô cùng kém, lắc đầu, “Cửa không mở ra được.”



“Làm sao có thể, để tôi thử.”



Cho dù bọn họ có kéo thế nào thì cánh cửa sắt vẫn không mở ra được, lúc bọn họ đến thì cửa vẫn còn bình thường mà, chỉ có thể giải thích…



Có người khóa lại từ bên ngoài rồi.



Trong não tất cả mọi người đều hiện lên bóng lưng đáng sợ ban nãy.



“Đoàng đoàng!” Tia sét từ trong đám mây đen xẹt qua, như thể muốn bổ đôi bầu trời.



“Á!”



Nhóm dịch: Mèo Xinh