Boss Là Nữ Phụ

Chương 1109 : Thanh xuân có em (3)

Ngày đăng: 22:33 28/04/20


Hình tượng của Giản Ngâm đã đi sâu vào lòng người, dù thế nào bọn họ cũng không muốn tin rằng người này chính là Giản Ngâm.



Đây rõ ràng là phiên bản hiện thực của “Cô gái xấu xí” khi biến thân mà! Bộ phim não tàn ấy rating thấp lè tè.



Lần đầu tiên khi Thời Sênh nhìn thấy khuôn mặt của nguyên chủ cũng ngây người. Thật ra, nguyên chủ không xấu, là một cô rất gái thanh tú, trong sự thanh tú đó lại mang một chút đáng yêu, tùy ý cười một cái có thể sẽ tăng thêm cảm tình cho người khác.



Nền tảng tốt như vậy mà bị cô ấy biến thành bộ dạng xấu xí kia.



Thời Sênh cũng thấy thật tuyệt vọng!



Trong các thế giới trước đó, mỗi một nhân vật đều được xây dựng là một người xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, gia thế tốt, hậu thuẫn vững chắc, lễ nghĩa hình tượng thì càng là tốt số một.



Nhưng chưa bao giờ gặp phải hình tượng nhân vật thảm hại như thế này.



Thế giới của Giang Vãn* cũng không tồi tệ như thế này, dù gì thì người ta cũng là minh tinh.



* Giang Vãn: Nguyên chủ của Thời Sênh trong Boss là nữ phụ - Tập 2: Kim chủ, bao tôi đi!



Ừm…



Nguyên chủ chỉ là một người qua đường nhạt nhòa, không được tính là nhân vật trong truyện, cũng không thể mong chờ quá nhiều được.



Hệ thống, ông nói cho mi biết, loại nhân vật này ông không chấp nhận, ông muốn hình tượng có thể giả nai.



[… Ký chủ không thể tự mình phấn đấu một chút sao?]



Ông mà phấn đấu lên thì các người chỉ có đường chết đói thôi.



Tuy là Ký chủ nói có hơi khoác lác nhưng nó cũng không có lý do gì để phản bác, bởi vì đó là sự thật.



“Cô thật sự là Giản Ngâm? Không phải là em gái hay chị gái gì đó của Giản Ngâm chứ?” Học sinh A đứng dậy phỏng đoán.



“Tôi không biết là bố mẹ tôi sinh còn cho tôi em gái hay chị gái cơ đấy.” Thời Sênh nhếch miệng trả lời.



Học sinh A: “…”



Vậy thì thật sự là Giản Ngâm sao?



Trời ạ!
Thiếu nữ đối diện lại cười rất ấm áp, “Cô không dạy em phải lễ phép sao?”



“Ai cần cô dạy, cô xứng đáng sao? Buông tôi ra!” Nữ sinh kẹp tóc bắt đầu tay đấm chân đá, “Hai người các cậu mau kéo cô ta ra. Bồ điên rồ này, dám dùng bàn tay dơ bẩn động vào bản tiểu thư, cũng không xem xem bản thân mình là ai.”



Thời Sênh liên tục đẩy nữ sinh kẹp tóc về phía sau, cô ta ngã vào trong bể bơi.



“Ào...”



Những người trong bể bơi khi nghe thấy tiếng động liền hướng mắt nhìn về phía bên này, những người ở cửa lớn cũng chạy qua.



“Giản Ngâm, tại sao cô lại đẩy Tinh Tinh?” Một nữ sinh có thể là bạn thân của nữ sinh kẹp tóc, phẫn nộ chất vấn Thời Sênh.



“Tôi đã đẩy sao?” Thời Sênh đút hai tay vào túi, một mực phủ nhận.



“Chúng tôi đều nhìn thấy, cô còn dám phủ nhận?” Nữ sinh càng tức hơn.



“Có lẽ các em đều bị mù.”



Học sinh: “…” Đây tuyệt đối không phải Giản Ngâm.



Giản Ngâm sao dám nói ra những lời như vậy? Không thể nào!



Nữ sinh kẹp tóc Ngụy Tinh Tinh từ bể bơi bò lên, giơ tay định tát Thời Sênh, tuy cô ta không phải là tầng lớp có tiền số một trong trường, nhưng lớn như vậy rồi, hầu hết đều được mọi người nâng niu, làm gì có ai dám đối xử với cô ta như vậy?



Vậy mà đồ xấu xí kia lại dám đẩy cô ta.



Được nghỉ ba ngày, Giản Ngâm mới là người để quên não ở nhà mới đúng.



Ngụy Tinh Tinh hung hăng, tư thế như muốn đánh nhau với Thời Sênh vậy.



Vẻ mặt Thời Sênh vẫn rất lạnh nhạt, nhẹ nhàng mà lùi lại phía sau một bước. Ngụy Tinh Tinh tát vào không trung, cả người bị hẫng một cái, trượt chân ngã xuống đất đầy thảm hại.



Đầu gối cọ xuống mặt đất, nhiệt độ lại thấp như vậy, Ngụy Tinh Tinh đau tới mức nước mắt chảy ròng ròng.



“Là tự em ấy ngã, tôi không hề đẩy em ấy.” Thời Sênh đứng bên cạnh thanh minh cho bản thân.



Nhóm dịch: Mèo Xinh