Boss Là Nữ Phụ

Chương 1120 : Thanh xuân có em (14)

Ngày đăng: 22:33 28/04/20


Mãi đến tối, Ngôn Luật mới trở về, đi vào bằng cửa chính, trên tay cầm theo chìa khóa phòng.



Thời Sênh đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào hắn.



Ngôn Luật đặt chìa khóa xuống, đôi môi mỏng hơi cong lên, “Cô giáo, đừng có dùng ánh mắt thèm khát đó nhìn em.”



Thời Sênh: “…” Thèm khát ông nội cậu ấy!



Cái tính cách thế này, cho dù có là Phượng Từ đi chăng nữa cô cũng muốn đánh! Quá đáng ghét rồi đó!



Thời Sênh không nói gì, Ngôn Luật cũng không để ý, trong tay mang theo một thứ đặt trước mặt cô, “Quà gặp mặt, cô giáo đừng chê.”



Thời Sênh nhìn vào bên trong, là một chiếc bánh ngọt, bên trên mặt bánh còn dùng sữa vẽ hình một chú gấu trúc nhỏ rất đáng yêu, bên cạnh điểm xuyết thêm một chút hoa quả.



Lúc hắn thu tay lại, Thời Sênh bất ngờ chộp lấy tay hắn.



Trong chớp mắt, Thời Sênh cảm thấy mình không phải đang cầm một cánh tay mà là một tảng đá lạnh.



Không hề có bất kì cảm giác quen thuộc nào.



Chỉ có lạnh giá.



Trong nháy mắt, Thời Sênh muốn dùng đến linh lực, nhưng giây tiếp theo mới đột nhiên nghĩ ra, thế giới này hình như không có linh lực…



Chết tiệt!



Thế giới này điên rồi!



Giọng nói của Ngôn Luật vọng bên tai, “Cô giáo, cầm đủ chưa?”



Thời Sênh buông tay, đứng dậy, cảnh cáo nói: “Đừng có lại gần phòng của tôi.”



Ngôn Luật bỏ tay vào túi quần, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Câu này đáng lẽ phải do em nói với cô mới đúng.”



Thời Sênh nghiến răng, người này nếu đúng là Phượng Từ thì cũng quá đáng ghét.



Ngôn Luật nhìn theo Thời Sênh bước lên tầng tên, mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất, hắn mới thu lại ánh nhìn, thò tay cầm chiếc bánh trên bàn lên.



Ngón tay chạm vào bánh, ánh mắt của hắn chợt dừng lại trên mu bàn tay, không biết đang nghĩ những gì, nụ cười bỗng nhiên tươi thêm vài phần. Giây phút đó, tất cả những đồ vật trong phòng đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại nụ cười rực rỡ của hắn.



Thời Sênh trở lại phòng ngủ, bực bội vò đầu.



Ngôn Luật…



Người này là ai chứ?
Một đám học sinh vùi đầu cắn bút…



Câu hỏi này hình như đã giảng qua rồi, làm sao giải nhỉ?



Câu hỏi này hình như đã gặp ở đâu rồi, dùng công thức nào đây?



Câu hỏi này…



Từng câu hỏi hình như đều đã gặp qua, thế nhưng làm sao cũng không thể nhớ được nên làm thế nào.



Cuối cùng, lúc nộp bài thi, cả đám người mặt mũi nhăn nhó khổ sở, bọn họ có thể dự đoán trước được sau khi có kết quả thì họ sẽ bị chỉnh như thế nào rồi.



“Ngày mai là cuối tuần, lớp trưởng lát nữa phát bài tập cho mọi người.” Thời Sênh nhận tập bài thi rồi bước đi, ánh mắt lướt qua góc lớp, cô dừng lại, “Sao Mộ Dung Tiểu Tiểu không lên lớp?”



Học sinh: “…” Bây giờ cô mới phát hiện thiếu một người à!



Lớp trưởng đứng lên trả lời: “Thưa cô, bạn học Mộ Dung từ sáng nay đã không lên lớp rồi, nghe nói là nghỉ phép.”



Nghỉ phép……



Cô không phải là giáo viên chủ nhiệm của lớp, nếu có người muốn nghỉ phép thì nhất định sẽ xin giáo viên chủ nhiệm.



Hừ, chắc là có gian tình gì với nam chính rồi.



Thời Sênh vừa bước ra khỏi lớp thì Bạch Thiến và một cô gái nữa chạy đuổi theo, Bạch Thiến nhanh chóng nói: “Cô ơi, bọn em có chuyện muốn nói với cô.”



Thời Sênh không thèm dừng lại, vẫn giữ tốc độ bước về phía trước, “Có chuyện gì?’



“Ở đây không tiện nói, cô có thể đi cùng bọn em đến cửa sau phía bắc của trường không, Kim Vũ cũng muốn nói chuyện với cô.”



“Không rảnh.” Một đám nhãi ranh vẫn còn muốn gây chuyện, học cách thu lại cảm xúc trước đi.



Bạch Thiến: “…”



“Cô à, không phải là cô đang sợ đấy chứ?” Cô gái còn lại dùng đến cách khích tướng.



“Đúng đấy, cô sợ các em hãm hại cô, cho nên không đi, có vấn đề gì à?”



Cô gái: “…”



Kế hoạch này không tiếp tục được rồi.



Hai người trơ mắt nhìn Thời Sênh đi vào văn phòng.