Boss Là Nữ Phụ
Chương 1127 : Thanh xuân có em (21)
Ngày đăng: 22:33 28/04/20
Ngôn Luật bị ép uống thuốc nên chỉ thức thêm được một chút là ngủ ngay.
Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát sau đó ôm hắn lên lầu.
Đặt hắn lên giường, lúc xốc chăn lên, có một thứ gì đó rơi “cạch” xuống đất.
Thời Sênh nhặt thứ đó lên, là một con gấu nhỏ nhìn rất đáng yêu, hình như đã cũ lắm rồi, Thời Sênh quan sát một hồi rồi lại đặt nó lên đầu giường.
Đầu giường có một cái khung ảnh, Thời Sênh ma xui quỷ khiến cầm lên nhìn, người trong ảnh hơi mờ, nhưng rõ ràng đó chính là cô…
Đó là lúc cô vừa mới tới thế giới này, đang cầm kiếm chém người trên sân thượng.
Từ góc độ này… hẳn là được chụp từ tòa nhà đối diện.
Lúc ấy hắn cũng ở đó sao?
Thời Sênh im lặng hồi lâu rồi lại đặt khung ảnh về chỗ cũ, đi ra khỏi phòng.
…
Hôm sau, lúc cô ngủ dậy thì đã không thấy Ngôn Luật đầu nữa, cái khác duy nhất là thứ ở trên bàn không phải là bánh kem mà là bữa sáng bình thường, phòng khách cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Trên bàn có một tờ giấy.
“Cô giáo, em sẽ ngoan, cô không được đổi ý đâu đấy.”
Thời Sênh: “…” Tên nhóc này bị bệnh cũng không nhẹ đâu.
Gọi 110 thì có thể cứu được không?
[Mời gọi 120.] Hệ thống không sợ chết phun ra một câu.
“Ha ha, ngứa da đúng không?”
[Ký chủ, tôi không có da.] Bản hệ thống cũng cần da, Ký chủ trâu bò như thế, cô có thể cho tôi không?
Thời Sênh: “…” Hệ thống tới lúc không biết xấu hổ thì cũng trâu bò lắm.
[Ký chủ, tôi không có mặt mũi.] (Không biết xấu hổ)
“Cái gì thế?”
“Cô mở ra mà xem.”
Thời Sênh đẩy cái hộp trả lại, “Về nhà chờ tôi.”
Ngôn Luật hơi trề môi dưới, thất vọng nói: “Thế em chờ cô ở bên ngoài có được không?”
“Thế nào cũng được.”
Tựa hồ Ngôn Luật đã vừa lòng, đưa tay thu cái hộp lại.
Đám học sinh: “…”
Từ từ, hình như bọn họ gặp Ngôn Luật giả rồi.
Ngôn Luật có bao giờ nói chuyện với người ta bằng giọng như thế này đâu, còn rất nghe lời nữa chứ. Chắc chắn là giả, giả, giả, đều là giả…
Ngôn Luật xách cái hộp đi ra ngoài, lúc ngang qua Lăng Hủ, hắn hơi dừng lại, “Bạn học Lăng, cậu còn muốn quấy rầy cô giáo lên lớp đấy à?”
“Không liên quan gì tới cậu?” Mày Lăng Hủ nhăn lại, Ngôn Luật này đang làm gì thế?
Nụ cười bình thản vừa rồi của Ngôn Luật đã biến mất, “Đương nhiên liên quan tới tôi rồi, cậu quấy rầy cô giáo lên lớp.”
Sắc mặt Lăng Hủ cực kém, tầm mắt hắn đảo qua giữa Thời Sênh và Ngôn Luật hai vòng. Có lẽ không muốn đối đầu với Ngôn Luật nên hắn chỉ nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu một cái rồi lạnh mặt rời đi.
Ngôn Luật cười với Thời Sênh một cái rồi cũng theo Lăng Hủ rời khỏi lớp học.
Ngoài cửa, Lăng Hủ đang đứng đợi, “Ngôn Luật, cậu có ý gì?”
“Lăng Hủ…” Ngôn Luật nhẹ nhàng gọi tên hắn, bước tới gần hơn mấy bước, “Cô ấy là của tôi, bài học lần trước tôi cảnh cáo cậu còn chưa thấy đủ đúng không?”
Đồng tử Lăng Hủ co lại, “Là cậu…” Thời Sênh đắc tội hắn lâu như thế, không thể có chuyện hắn không làm gì, nhưng mấy lần đều bị người ta phá hỏng, lần trước thậm chí còn…
Khóe miệng Ngôn Luật nở một nụ cười xinh đẹp, “Tôi còn tưởng cậu đã sớm biết, xem ra cậu đúng là nuôi một đám vô dụng.”
Lăng Hủ đột nhiên không biết nên nói cái gì, hắn nhìn chằm chằm vào Ngôn Luật một hồi rồi xoay người rời đi.