Boss Là Nữ Phụ

Chương 1135 : Thanh xuân có em (29)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Kẻ mở cửa là một gã cao lớn, người để trần, cơ bắp nổi cuồn cuộn.



Hắn nghe Thời Sênh nói vậy thì hỏi thầm trong lòng.



Phân?*



*Phát âm của “phân” và “chết” trong tiếng Trung na ná nhau.



Nửa đêm nửa hôm tìm phân làm gì? Thần kinh à?



Nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy rõ người đứng bên ngoài, đôi mắt lập tức sáng lên.



Con bé này tới đúng lúc quá nha!



Trên mặt gã lộ ra nụ cười không có ý tốt, nói: “Em gái tìm gì? Anh trai tìm giúp em nha!”



“Tìm chết đó.” Thời Sênh nhấc chân đá về phía hắn.



Gã người cơ bắp bị đá đến choáng váng, mặt đất lạnh lẽo làm hắn lập tức tỉnh táo lại, “Mẹ kiếp, muốn chết.”



Hắn lập tức nhảy dựng lên từ dưới mặt đất, rống vào phía trong.



Người bên trong lục tục kéo ra, đại đa số đều là người trưởng thành, chỉ có mấy tên nhìn khá nhỏ tuổi.



“Nửa đêm nửa hôm, mày gào cái gì thế hả?”



“Sao lại thế này…”



“A…”



Thời Sênh một đường quật ngã hết đám người này, Ngôn Luật đứng nhìn ở phía sau, không hề ra tay, hắn phát hiện ra lúc cô đánh người nhìn cũng rất đẹp.



Động tĩnh lớn nhiều như thế làm cho nhóm lão đại ở trong không ngồi yên được nữa, lập tức xuất hiện.



“Ngôn Luật?” Tên lão đại nhận ra nam sinh đứng ở ngay ngưỡng cửa đầu tiên, chủ yếu là vì một thân áo sơ mi quá nổi bật, không nhìn thấy ngay cũng khó.



Ngôn Luật rời ánh mắt khỏi Thời Sênh, chậm rãi di chuyển tới người gã lão đại kia, “Quản Kiện.”



“Mày tới đây làm gì?” Quản Kiện vẻ mặt đầy không vui, “Tao với mày nước sông không phạm nước giếng, mày muốn phá tuyến đúng không?”
“Ngôn thiếu đi thong thả.”



Lâm Thiển Lam được Lâm Dĩ Huyên đỡ, cô ta vội đuổi theo Thời Sênh, “Cô giáo, bạn của em…”



Thời Sênh nghiêng đầu nhìn cô ta, trong đôi mắt đầy vẻ thờ ơ, “Tôi không có nghĩa vụ phải cứu bạn của em.”



Lâm Dĩ Huyên véo Lâm Thiển Lam mấy cái, lắc lắc đầu ra hiệu.



Lâm Thiển Lam trước giờ đều nghe theo lời Lâm Dĩ Huyên, thế nên hiện tại liền lập tức ngậm miệng.



Thời Sênh quay đầu, nói với Ngôn Luật: “Ngôn Luật, em mệt rồi.”



“Để tôi ôm em về.” Ngôn Luật nói xong liền bế cô lên, đi nhanh ra phía ngoài.



Tên đàn em dẫn đường đi theo sau, vẻ mặt như gặp quỷ.



Ngôn thiếu thật sự có bạn gái rồi!



Ngôn Luật ôm Thời Sênh đi rồi, phía sau chỉ còn lại mấy người Lâm Dĩ Huyên và Lâm Thiển Lam.



“Dĩ Huyên, bạn của mình thì phải làm sao đây?” Lâm Thiển Lam nắm lấy tay Lâm Dĩ Huyên, nôn nóng hỏi.



“Cậu không nhận ra cái gì ư? Hôm nay biểu tình của cô giáo rất không thích hợp, rõ ràng là không khỏe, cô ấy có thể tới đây tìm cậu đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, cậu còn yêu cầu cô ấy cứu bạn của cậu nữa, cái này không phải là đâm đầu vào họng súng à?” Lâm Dĩ Huyên là người sâu sắc hơn Lâm Thiển Lam nhiều.



Ngay từ đầu, cô ta đã cảm thấy cô giáo Giản không dễ gần, về sau mới phát hiện ra, rất nhiều lần cô ấy phá lệ ra tay vì Lâm Thiển Lam.



Tuy rằng không rõ tại sao lại như thế, nhưng Lâm Thiển Lam nói chuyện sẽ có tác dụng hơn cô ta nói chuyện nhiều, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận thì sau một hồi bị Lâm Thiển Lam quấn lấy, cô ấy cũng sẽ đồng ý.



Lâm Thiển Lam suy nghĩ một chút, Thời Sênh vẫn luôn dựa vào Ngôn Luật, vẻ mặt đúng là rất kém, quả thật là có điểm không khỏe.



Sắc mặt cô ta trắng bệch: “Lúc đó mình quá sốt ruột, cũng không nghĩ nhiều được như thế, cô giáo sẽ không giận mình chứ?”



Lâm Dĩ Huyên lắc đầu, sao cô ta biết được chứ.



Lâm Thiển Lam cắn môi, “Dĩ Huyên, thế bạn của mình phải làm sao đây? Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được?” Còn có vài em khóa dưới nữa…



Lâm Dĩ Huyên tự hỏi trong chốc lát rồi đáp, “Báo cảnh sát đi.”