Boss Là Nữ Phụ
Chương 1148 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (2)
Ngày đăng: 22:34 28/04/20
Nguyên chủ chết rồi.
Nguyên nhân cái chết giống nhau, bị người siết chết.
Nữ chính lại không nói chuyện tối hôm đó mình nhìn thấy tên hung thủ, cô ta lựa chọn giấu giếm.
Nữ chính thấy chết mà không cứu, dẫn hung thủ tới chỗ người khác, sau đó lại giấu giếm sự thật, có thể chứng minh đây là một quyển truyện xã hội đen.
Nguyên chủ còn chưa tìm được thân phận của mình, cô muốn biết mình là ai, cô muốn rời khỏi bệnh viện đi ra ngoài.
Cô không muốn chết như vậy, cho nên có oán hận cũng là bình thường.
Nguyện vọng của nguyên chủ khá nhiều, tìm ra được thân phận của mình, bắt hung thủ báo thù, rời khỏi bệnh viện, sống cuộc sống của người bình thường.
Còn về nữ chính, không biết là có phải nguyện vọng quá nhiều không, bị nguyên chủ quên lãng.
Thời Sênh tiếp thu xong nội dung câu chuyện, chỉ muốn nói hai chữ, sa mạc lời rồi!
[...] Đây là bốn chữ mà Ký chủ.
Bỏ hai chữ ở giữa.
[...] Ký chủ, cô nói bậy.
Ta chả nói gì hết, do đầu óc mi bẩn thỉu ấy.
[…] Bình tĩnh, bình tĩnh, Ký chủ mở mắt nói mò đều là hạ bút thành văn, so đo với cô ta làm gì. Nó cứ là thầm lặng offline đi thôi.
Thời Sênh đi loanh quanh một vòng trong phòng bệnh. Nhờ phúc của nguyên chủ bạo lực, cô được hưởng ưu đãi một mình một phòng.
Giống như bệnh nhân tâm thần bình thường, không có tính công kích, thì đều hai người hoặc ba người một phòng.
Nguyên chủ lâu như vậy vẫn có thể an ổn ở nơi này, chứng minh có người đóng tiền. Chi phí của bệnh viện tâm thần rất lớn, người bình thường khẳng định không chi trả nổi.
Nguyên chủ mặc dù không có ký ức trước năm mười tám tuổi, nhưng có chút bản năng đã không cần ký ức, từ thói quen của cô mà nhìn, bản thân từng được đào tạo lễ nghi.
Ở trong đầu Thời Sênh đã hiện ra một trăm vạn chữ ân oán tình thù.
Đằng sau bia đỡ đạn này có cả một câu chuyện.
Được rồi...
Hứa Nhạc đối với bên ngoài là tinh thần có vấn đề, cụ thể là phương diện gì, mọi người đều không biết.
Nhưng ở trong mắt y tá Hứa Nhạc đại khái là một người bình thường nhất trong đám người bệnh thần kinh này.
Thời Sênh bắt lấy tay Hứa Nhạc, “Nàng ta có ý đồ bất chính với Trẫm. Ngươi nói xem, nàng ta có phải vừa mắt Trẫm hay không?”
“….” Hai người các cô đều là nữ, đừng tưởng rằng cô cứ mở miệng xưng Trẫm, thì cô có cái đó chứ, “Hoàng thượng, cô ta chỉ là không cẩn thận đi nhầm chỗ. Thần sẽ dẫn cô ta đi ngay.”
Y tá nhỏ nói rồi kéo Hứa Nhạc đi. Thời Sênh cũng không cưỡng ép giam giữ, “Lần sau còn dám đến trước mặt Trẫm, Trẫm gặp một lần đánh một lần.”
“Vâng vâng vâng Hoàng thượng, chúng thần sẽ đi ngay.” Y tá nhỏ kéo Hứa Nhạc rời đi.
Hứa Nhạc kỳ quái nhìn Thời Sênh mấy cái. Cô ta hỏi y tá nhỏ, “An Khởi làm sao thế?”
Y tá nhỏ chỉ chỉ đầu, “Có thể là bệnh tình nặng thêm rồi. Cô đừng đến chỗ cô ấy, cô ấy nói phát bệnh liền phát bệnh, rất nguy hiểm.”
Hứa Nhạc ngẩn ra, lẽ nào là do chuyện tối hôm qua, tăng thêm bệnh tình của cô ấy rồi?
Nghĩ đến chuyện hôm qua, biểu tình của Hứa Nhạc thay đổi. Cô ta liếc nhìn về phía Thời Sênh, phải tìm một cơ hội qua đó hỏi xem.
Hứa Nhạc và y tá nhỏ nói chuyện một lúc. Y tá nhỏ có bệnh nhân khác cần chăm sóc, rất nhanh liền không còn thời gian nói chuyện với cô ta nữa.
Hứa Nhạc lại cẩn thận đi về phía Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn cô ta một cái, nhắm mắt lại, không quan tâm cô ta.
Nữ chính đại nhân càng sụp đổ càng tốt, thuận lợi cho bổn cô nương hại chết cô.
[…] Ký chủ, tư tưởng này của cô rất nguy hiểm có biết không hả?
Không phải là mi đã offline rồi sao?
[...] Tôi không thể online sao?
Cứ onl onl off off mấy lần, nói không chừng chả bao lâu nữa, online offline không phải do mi định đoạt nữa đâu.
[…] Chủ nhân! Bổn hệ thống sắp nổ tung rồi!