Boss Là Nữ Phụ
Chương 1155 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (9)
Ngày đăng: 22:34 28/04/20
"An Khởi, giấu giếm manh mối đối với cô chẳng có lợi ích gì, ngược lại sẽ khiến cho hung thủ tìm tới cô.” Chu Ninh lấy lại bình tĩnh, “Đó là một mạng người vô tội. Cô chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật sao?”
Thời Sênh nhướng mày, giọng nói hời hợt, “Cảnh sát Chu, tôi chỉ là một bệnh nhân.”
Chu Ninh: “...”
Người tâm thần không phải đều cãi là mình không có bệnh sao?
“An Khởi...”
“Chào anh.”
Lời của Chu Ninh đột nhiên bị tiếng nói chen vào cắt đứt, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng đứng ở bên cạnh Thời Sênh, đeo một cái kính gọng vàng, tròng kính chặn lại ánh mắt hắn, gương mặt có chút trắng, nhưng không mất đi vẻ khôi ngô, quanh thân tản ra khí chất nho nhã.
Trong đầu Thời Sênh vô duyên vô cớ nhảy ra bốn chữ mặt người dạ thú.
“Anh là?” Chu Ninh hiển nhiên cũng không quen người đàn ông này.
Người đàn ông dường như cười một cái, “Bác sĩ Nghiêm tạm thời không thể đi làm, tôi bây giờ là bác sĩ chủ trị của An Khởi, Mộ Lí. Cảnh sát Chu, anh đã nói chuyện với bệnh nhân của tôi nửa tiếng rồi, cái này đối với bệnh tình của bệnh nhân mà nói, rất bất lợi.”
Thời Sênh mặt ngơ ngác.
Trò gì thế?
Tên mặt người dạ thú này lại là bác sĩ chủ trị của ông đây?
Chu Ninh khẽ cau mày, “Tôi chưa gặp anh bao giờ.”
Mộ Lí khẽ gật đầu, giọng nói không nhanh không chậm, rất êm tai, “Tôi hôm nay chính thức nhậm chức, cảnh sát Chu không biết tôi cũng phải. Anh có thể gọi điện thoại cho viện trưởng để chứng thực.”
Chu Ninh quả thật chứng thực chỗ viện trưởng. Viện trưởng xác nhận Mộ Lí là bác sĩ vừa nhậm chức, còn cho Chu Ninh hồ sơ.
“Cảnh sát Chu, tôi có thể dẫn bệnh nhân của tôi rời đi được rồi chứ?” Mộ Lí thấy Chu Ninh cất điện thoại di động, lễ phép hỏi.
Giống như lễ phép... trên thực tế Thời Sênh không thấy bất kỳ lễ phép nào trên mặt hắn.
“Tôi còn có việc phải trò chuyện một chút với An Khởi, bác sĩ Mộ có thể cho tôi mấy phút hay không?”
Mộ Lí nhìn Chu Ninh một cái, “Cảnh sát Chu, nếu như anh có nhu cầu, có thể hẹn trước với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh và An Khởi gặp mặt. Nhưng bây giờ, tôi phải dẫn An Khởi đi.”
Nói xong lời cuối cùng, Mộ Lí lộ ra vẻ cố chấp.
“A!”
Thời Sênh phát ra một âm tiết không rõ, cô trở tay đóng cửa lại, khóa trái.
Mộ Lí híp mắt lại, rút tay trong áo khoác ngoài màu trắng ra, đặt ở trước người, “An Khởi, đây là công việc của tôi, tôi cần phải có hiểu biết triệt để về bệnh nhân của mình.”
Thời Sênh xắn cổ tay, nghiêng đầu mỉm cười, “Được a, tôi giúp anh hiểu sâu một chút.”
Đáy lòng Mộ Lí dâng lên dự cảm xấu, cái dự cảm này còn chưa hạ nhiệt, người trước mặt đã xông tới, đè bả vai hắn một cái, hung hăng ngã ra sau.
Mộ Lí bị ngã ở trên giường bệnh, hắn đầu đầy vạch đen bắt lấy móng vuốt của cô, đẩy bên cạnh một cái, hai chân đặt lên bên hông cô, dùng sức đè cô xuống giường, “Phát bệnh rồi?”
Phát bệnh ông nội mi!
Bản cô nương không bệnh!
Kiếm của ông đâu!
Thời Sênh uốn gối đụng hạ thân của Mộ Lí, Mộ Lí nhanh chóng ấn chặt chân cô, đầu gối cô vừa vặn dán vào hạ thân hắn, có một luồng khí nóng.
“Biến thái.”
Mộ Lí cúi đầu liếc nhìn, trên mặt có vẻ tái nhợt lộ ra một nụ cười, “Cho nên, bây giờ cô tốt nhất không nên lộn xộn, nếu không...”
“Nếu không thì làm sao?” Thần sắc Thời Sênh lạnh lùng, “Anh còn muốn cưỡng bức tôi? Hử?”
Mộ Lí đè chân cô xuống, hắn nhẹ nhàng nói: “An Khởi, ngoan một chút, tôi sẽ không làm thương cô đâu.”
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Khẩu khí lớn ghê.”
Thời Sênh đột nhiên ngửa đầu đập vào Mộ Lí, thừa lúc Mộ Lí né tránh, giải thoát bản thân từ dưới người hắn, một cước đá vào bên hông hắn, kéo khăn trải giường bên cạnh, quấn vòng quanh cổ hắn kéo ra sau.
Mộ Lí bị đồ bên cạnh quẩn chân, ngã xuống đất.
Thời Sênh nắm khăn trải giường, từ trên cao nhìn xuống, “Bác sĩ Mộ, còn muốn kiểm tra toàn thân với tôi không?”
Mộ Lí: “...”
Hắn đánh giá thấp cô rồi.