Boss Là Nữ Phụ

Chương 1163 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (17)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


"An Khởi cô thả tôi ra, cô rốt cuộc muốn làm gì hả!” Bác sĩ Trương bị trói ném ở giữa phòng trực, hắn vừa giãy giụa, vừa hung ác trừng Thời Sênh.



Con nhỏ điên này...



Xoẹt!



Thiết kiếm quét một đường cong trong không khí, hàn quang xẹt qua con ngươi bác sĩ Trương. Một khắc sau hắn liền thấy thanh thiết kiếm kia cắm ở trước mặt mình.



Hắn không biết cô lấy thanh kiếm này ra như thế nào, nhưng thân là bác sĩ hun đúc từ ngành khoa học, càng nghiêng về việc cô ta đã giấu thanh kiếm ở đâu đó, chứ không phải là là từ không trung biến được ra.



Bây giờ ở ngoài chợ không phải có rất nhiều loại đạo cụ đó sao?



Mặc dù thanh kiếm này nhìn qua hàn quang bức người, không giống như là đồ dùng biểu diễn... Nhưng bác sĩ Trương bây giờ chỉ có thể tự an ủi mình, đây là đồ giả.



Khi người ta không muốn tin tưởng một chuyện, thì sẽ liều mạng ám thị bản thân, là giả, đều là giả.



“Bác sĩ Trương, tôi đã cho anh cơ hội, anh tự mình làm mất, cho nên, bây giờ trả lời vấn đề của tôi đi.”



“Tôi không biết, tôi không biết gì cả.” Bác sĩ Trương tức giận rống to.



Thời Sênh xoay thiết kiếm, thân kiếm khúc xạ hàn quang dưới ánh đèn, không ngừng xẹt qua trong phòng, “Tôi còn chưa hỏi mà, anh làm sao biết mình không biết chứ?”



Bác sĩ Trương nghiến răng, “Bất kể cô muốn hỏi gì, tôi đều không biết.”



“Xem ra bác sĩ Trương là không muốn sống rồi?” Giọng Thời Sênh đột nhiên trầm xuống, thiết kiếm xoẹt một cái đè ở trên cổ bác sĩ Trương, “Không bằng bây giờ tôi đưa bác sĩ Trương đi xuống tìm vị bên kia tiếp tục nói chuyện nhân sinh.”



Sắc mặt bác sĩ Trương tái nhợt, hắn không muốn chết.



Thời Sênh ấn thiết kiếm xuống, bắt đầu hỏi: “Những người trên tầng tám đi đâu rồi?”



Bác sĩ Trương sợ nhất cô hỏi chuyện này. Lúc này nghe được câu hỏi của cô, đáy lòng không hiểu sao ngược lại lại thở phào, “Tôi không biết... cái này không phải là tôi phụ trách.”



“Tầng tám đang làm gì?”



“Tôi không biết...”



Thời Sênh cắt đứt lời bác sĩ Trương, “Bác sĩ Trương, nghĩ xong rồi hãy trả lời, thanh kiếm này lâu rồi chưa được thấy máu đấy.”




Bác sĩ Trương lúng túng, “An Khởi.”



Thời Sênh nhắc lại một lần, “Trước khi tới nơi này, tôi là ai.”



Cái cô muốn hỏi chính là thân thế của cô...



Bác sĩ Trương cũng coi là nhân viên kỳ cựu của bệnh viện, biết không ít chuyện, năm đó lúc cô đưa đến đây, hắn còn ở bên cạnh.



Nào có nghĩ đến, sẽ có một ngày như vậy.



Bác sĩ Trương lấy lại bình tĩnh, lắc đầu, “Ban đầu người đưa cô tới, thả cô ở đây rồi đi luôn. Hồ sơ của cô cũng trống không, nhưng tài khoản của cô có một khoản tiền rất lớn, sợ có vấn đề gì, chúng rôi mới luôn không động vào cô.”



“Vậy chính là nói không ai biết lai lịch của tôi?”



“Cũng không phải...” Bác sĩ Trương nuốt nước bọt, “Năm đó bác sĩ tiếp nhận cô là giáo sư Hồ Thụ, ông ta có nói chuyện với người đưa cô đến, hẳn sẽ biết một ít.”



“Ông ta đâu?”



“Về hưu rồi...”



Thời Sênh suy nghĩ một chút, không có gì muốn hỏi, cô xách kiếm đi ra ngoài, “Chuyện hôm nay tôi tới đây...”



Cô dừng lại, quay đầu, toét miệng cười, “Anh thích nói cho ai thì cứ nói.” Ông đây không sợ.



Bác sĩ Trương trợn mắt há hốc mồm.



Cô ta không phải là nên uy hiếp hắn không được nói ra ngoài sao?



Tại sao lại nói ra câu như vậy?



Cái này không phù hợp với lẽ thường.



“Ầm!”



Cửa phòng trực bị đóng lại, toàn bộ không gian rơi vào tĩnh mịch.