Boss Là Nữ Phụ

Chương 1176 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (30)

Ngày đăng: 22:35 28/04/20


Mua xong đồ đi ra, Mộ Lí cầm đồ đặt vào cốp xe, Thời Sênh dựa vào cửa xe chờ hắn.



“An Khởi.”



Chu Ninh mặc đồng phục, râu ria xồm xoàm, nhìn vô cùng sa sút tinh thần, lúc này lại mặt đầy vẻ hung thần dữ tợn đi tới.



“A, cảnh sát Chu thật là trùng hợp. ”



Sắc mặt Chu Ninh cực kém, “Không trùng hợp, ở đây xảy ra án mạng, cô đừng nói cô lại mộng du đi tới chỗ này nhé?” Mỗi lần có án mạng đều phát hiện ra cô ta ở hiện trường, không muốn để cho người ta hoài nghi cũng khó.



Thời Sênh nhìn quanh bốn phía, một dãy nhà ở góc phố có cảnh sát đang kéo dây ngăn cách.



“Cảnh sát Chu, có chuyện gì sao?” Mộ Lí từ phía sau đi tới, xoa xoa đầu Thời Sênh, giọng nói mềm mỏng, “Lên xe trước đi.”



“Anh quản tôi ở chỗ này làm gì? Tôi ở chỗ nào còn phải báo cáo cho anh chắc?” Thời Sênh khó chịu với nam chính, vừa kéo cửa xe, vừa nói chuyện, “Đừng có luôn cảm thấy là tôi làm, nếu không anh đời này cũng đừng mơ bắt được hung thủ.”



Cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại.



Nam chính đại nhân làm gì mà cứ túm lấy bổn cô nương không buông hả?



Bản cô nương giống người xấu chỗ nào chứ?



[…] Cô không giống, cô vốn là người xấu!



Thời Sênh khoanh hai tay trước ngực, thả lỏng người dựa vào ghế ngồi, “Nhị Cẩu Tử, ta nói cho mi một tin xấu, mi muốn nghe hay không?”



[...] Tin xấu, xấu cỡ nào? Còn có thể đen đủi bằng nó bây giờ chắc? [Cô nói đi.]



Thời Sênh bình tĩnh rút máy tính bảng ra, gõ mấy cái phía trên.



Đợi khoảng ba giây, lại gật gật.



[…] Mệt quá đi, bây giờ ngay cả tự do online offline cũng không làm được sao?



Chủ nhân người còn không quay lại, bản Hệ thống có thể thay đổi hết mặt mũi rồi đó, không còn là Hệ thống mà chủ nhân biết đâu.



Thôi kệ, dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn, đi một bước tính một bước là được rồi.



“Ô, bình tĩnh như vậy cơ à?” Hệ thống lại không gào thét, thiết lập nhân vật sụp đổ rồi?



Không phải là thiết lập nhân vật sụp đổ, mà là Hệ thống sụp đổ.
Mộ Lí rất nhanh thanh toán xong, dắt Thời Sênh ra khỏi siêu thị, bọn họ thả chậm tốc độ, vòng về hướng cửa sau của tiểu khu, bên này tương đối vắng vẻ, nếu thật sự có người đi theo cô, cũng dễ động thủ.



Nhưng bọn họ đi tới cửa sau của tiểu khu, cũng không phát hiện ra ai khả nghi.



Mộ Lí xoa xoa đầu Thời Sênh, “Đừng nghĩ nữa, sau này ra ngoài đi cùng anh.”



“Em đâu cần anh bảo vệ.”



“Nhưng anh muốn bảo vệ em.” Mộ Lí nhéo má cô, “Em như thế, khiến anh rất mất mặt đó.”



Thời Sênh ôm cánh tay Mộ Lí, “Bác sĩ Mộ, xin hãy bảo vệ em.”



Sau đó trấn định buông hắn ra, “Có thể diện chưa?”



Mộ Lí: “...”



#Nàng dâu nhà ta với nàng dâu nhà khác không giống nhau, dịu dàng hiền thục, lương thiện hài lòng đâu?”



“Anh có đi hay không, đứng ở đây đón năm mới à!”



Thời Sênh đã đi tới phía trước, đang không nhịn được thúc giục hắn.



Mộ Lí thở dài, bỏ đi, bất kể bộ dạng cô thế nào, đó vẫn là cô.



Bữa ăn tối rất phong phú, Mộ Lí sợ Thời Sênh ăn nhiều không thoải mái, lượng làm rất ít, nhưng nhiều thức ăn, Thời Sênh vẫn là ăn có chút căng cứng.



Cô xoa xoa bụng, từ trên bàn ăn dời đến ghế sa lông, đang chuẩn bị nằm xuống, Mộ Lí túm lấy cô, “Mới ăn cơm xong, hoạt động một chút.”



“Vậy anh hôn em đi.”



Mộ Lí: “…”Không lúc nào là không cảm thấy mình đang bị ăn đậu hũ.



Mộ Lí sợ Thời Sênh ngồi lại, hôn một cái trên mặt cô, Thời Sênh lúc này mới không cam tâm tình nguyện đi loanh quanh hai vòng trong phòng khách, chờ Mộ Lí vào phòng bếp, cô lập tức ngồi xuống.



Mộ Lí nhoài nửa người ra khỏi phòng bếp, “An Khởi.”



Thời Sênh: “…”



Đậu má có mắt sau lưng à?