Boss Là Nữ Phụ

Chương 1178 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (32)

Ngày đăng: 22:35 28/04/20


Thời Sênh cùng Mộ Lí lăn qua lăn lại ở nhà đã mấy ngày, chờ sau khi Mộ Lí đòi xong phúc lợi nhiều năm độc thân như vậy, Thời Sênh mới có thể ra cửa.



Mộ Lí phải kiếm tiền nuôi Thời Sênh, hai người bắt đầu chuyện ai nấy làm.



Thời Sênh tìm được giáo sư tên là Hồ Thụ lần trước bác sĩ Trương nói cho cô.



Khu dân cư cũ kỹ, Hồ Thụ ở một mình, trong nhà thu dọn rất ngăn nắp. Tốt xấu gì ông cũng là một giáo sư, điều kiện sống không tính là kém.



Ông lão đầu tóc hoa râm đón Thời Sênh vào nhà, mặt đầy kinh ngạc, “An Khởi, sao cháu lại đến đây? Mau vào mau vào đi, người của bệnh viện đưa cháu tới sao? Đứa nhỏ này tới cũng không nói trước một tiếng.”



Thời Sênh lễ phép gật đầu một cái, “Cháu tự mình tới, tới đây là muốn hỏi Hồ giáo sư một ít chuyện.”



Biểu tình của Hồ Thụ ngưng trệ, đột nhiên thở dài, “Là muốn hỏi thân thế của cháu sao?”



“Hồ giáo sư có thể nói cho cháu không?”



Hồ Thụ đóng cửa lại, đi về phía salon phòng khách, tỏ ý Thời Sênh ngồi xuống. Ông ta lại xoay người đi pha trà. Chờ làm xong những việc này, Hồ Thụ mới ngồi vào đối diện Thời Sênh.”



Hồ Thụ yên lặng hồi lâu, mặt đầy ngưng trọng nói: “Tiểu Khởi, chuyện này cháu không biết thì tốt hơn.”



Giọng của Thời Sênh rất nhạt, “Cháu muốn biết mình đến từ nơi nào.”



Hồ Thụ lại thở dài, đứng dậy đi vào phòng ngủ, chờ ông ta đi ra, trên tay cầm một bức thư, ông ta cầm phong thư, ngập ngừng hồi lâu mới đưa cho Thời Sênh, “Đây là mẹ cháu để lại cho cháu. Bà ấy nói nếu như có một ngày cháu hỏi, thì đưa vật này cho cháu. Nếu như cháu không hỏi, vậy thì cả đời cũng đừng để cho cháu biết.”



Thời Sênh nhận lấy bức thư, bên trong chỉ có một tờ giấy.



“Tiểu Khởi:



Mẹ không biết con có thể khôi phục trí nhớ hay không, nhưng con đọc được bức thư này, chứng minh con muốn biết thân thế của mình.



Nhưng mẹ hy vọng con đừng đi truy tìm thân thế của mình, cứ sống tiếp như vậy, sống thật khỏe mạnh.



Dĩ nhiên đây chỉ là mẹ hy vọng. Mẹ không thể tước đoạt quyền biết được chân tướng của con. Nếu như con nhất định phải biết, thì đi tìm Mộ Trần, ông ta sẽ nói cho con biết tất cả.



Sống thật tốt nhé.



Mẹ yêu con.”



Thư tới đây thì hết.




“Xem ra cháu thật sự vẫn chưa nhớ ra được.” Mộ Trần ngồi xuống đối diện cô, thả lỏng người, “Cũng đúng, dược tính kia rất mạnh, cháu bây giờ vẫn có thể giữ suy nghĩ rõ ràng đã là kỳ tích. Cháu muốn biết cái gì?”



“Ông ném tôi và bệnh viện tâm thần Trung Sơn?”



“Coi là thế.”



“Tại sao?”



“Bà ấy muốn để cháu sống tiếp.”



Thời Sênh đoán bà ấy trong miệng Mộ Trần là mẹ cô. Khi Mộ Trần nói tới bà ấy, cả người đột nhiên dịu dàng lại.



“Nói từ đầu được chứ?”



Mộ Trần nhìn Thời Sênh một cái, “Cháu thật sự muốn biết?”



“Đôi khi biết được chân tướng, so với chẳng hay biết gì mà chết sẽ tốt hơn.”



Mộ Trần tay để trên môi trầm mặc một lúc, dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào.



Thời Sênh cũng không thúc giục. Hai người an tĩnh ngồi ở phòng khách, toàn bộ không gian giống như không có ai vậy.



Hồi lâu, giọng của Mộ Trần mới vang lên.



Hai mươi hai năm trước, mẹ cô và ba cô gặp nhau ở trên thương trường, lúc đó mẹ cô đã là một người phụ nữ có danh tiếng, thân thế tốt, xinh đẹp, thông minh có tài. Lúc bấy giờ bà gần như là người phụ nữ mà tất cả mọi người trong giới đều muốn lấy được.



Bà ấy là con một, cưới được bà ấy, đồng nghĩa với việc cưới được tập đoàn sau lưng bà ấy.



Nhưng mẹ cô rất cao ngạo, ai cũng không vừa mắt, ít nhất là trước khi gặp ba cô, là người mà ai cũng coi thường.



Nhưng sau khi gặp ba cô, mẹ cô đột nhiên liền biết yêu.



Lúc ấy ba cô cũng chẳng qua là cố ý tiếp cận bà ấy, vẫn là vì sản nghiệp khổng lồ sau lưng bà ấy.



Chỉ cưới một người phụ nữ, là có thể có được nhiều tài sản như vậy, người đàn ông nào không động tâm?



Ở trong tình yêu đàn bà thường mù quáng, không thấy rõ dã tâm của người bên cạnh. Mẹ cô cho là đàn ông kia thật tâm thích bà ấy, không quan tâm sự phản đối của người nhà, gả vào Mộ gia.