Boss Là Nữ Phụ
Chương 1188 : Phượng hoàng niết bàn (7)
Ngày đăng: 22:35 28/04/20
Tương Lăng dẫn Thời Sênh đến tầng trời thứ ba mươi ba, đây là chỗ Tiên đế ở.
Ánh mắt Tiên đế nhìn Thời Sênh cũng có chút phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Tiểu gia hỏa tên là gì?”
“Sí Ly.”
Tiểu cô nương bên dưới mặc một cây đen. Một đứa trẻ mặc màu đen thế này, vốn là không dễ nhìn, nhưng cô mặc lại vô cùng đẹp, tôn lên da thịt trắng nõn như ngọc.
Đứng trong đại điện huy hoàng này, không lộ ra chút nhỏ bé nào, ngược lại thu hút tầm mắt của người khác. Phản ứng của cô bình tĩnh lãnh đạm, giống như không để ý đến những chuyện này.
Đối với Tiên đế mà nói, đây chẳng qua là một tiểu gia hỏa mới sinh ra, nhưng có khí thế như thế, sau này hẳn sẽ là một nhân vật lớn.
“Sí Ly…” Tiên đế thu lại suy nghĩ, gật gật đầu, “Là một cái tên hay, vậy sau này gọi ngươi là Sí Ly, núi Nam Ngô cũng nên có chủ nhân rồi.”
Núi Nam Ngô từng là nơi ở của tộc Phượng Hoàng. Đừng thấy chỉ là một ngọn núi, thực ra núi Nam Ngô rất lớn, lớn đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi.
“Tiên đế, núi Nam Ngô…”
“Tương Lăng, chuyện này ngươi đi làm đi.” Tiên đế cắt đứt lời Tương Lăng, trực tiếp giao việc này cho hắn.
Tương Lăng nhíu mày, cuối cùng không chối từ.
Tiên đế không hề làm khó Thời Sênh, Thời Sênh trầm mặc theo sau Tương Lăng rời đi.
Ra khỏi đại điện đó, Tương Lăng ôn hoà hỏi Thời Sênh, “Tiểu Ly… ta có thể gọi ngươi như thế không?”
“Tùy.”
“Tiểu Ly, núi Nam Ngô nhiều năm không có người ở, ta phải phái người đến đó xem xem đã, cần một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này, ngươi cứ ở lại trong cung của ta, được chứ?”
Thời Sênh nhìn Tương Lăng một cái, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, Tương Lăng bỗng căng thẳng, “Tiểu Ly…”
Thời Sênh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Không cần, ta tự đi, núi Nam Ngô ở chỗ nào?”
Cảm giác mà cành cây cho cô rất thoải mái, không có sức tấn công, Thời Sênh mặc cho bọn chúng kéo mình lên trên.
Cành cây đưa Thời Sênh vào trong một tòa cung điện bị cành lá che đậy.
Đứng ở cửa cung điện, có thể nhìn thấy rừng ngô đồng đằng xa, rậm rạp xanh tươi, hình thành nên biển cả màu xanh, hoàn toàn không giống sự khô héo lúc vừa mới đến.
Thời Sênh quan sát cung điện một hồi, không có gì đặc biệt.
Cành cây vẫn dừng lại ở bên cạnh cô, hai phiến lá mở ra, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô, dường như mời cô đi vào.
Thời Sênh bị đẩy lên trước, lách qua bình phong không biết là chất liệu gì, nhìn thấy vương tọa bên trong.
Dùng ngọc thạch mài thành, tay vịn là đôi cánh Phượng Hoàng đang mở ra, đầu Phượng Hoàng ở chính giữa vương tọa, tư thế như bảo vệ người ngồi trên vương tọa.
Cành cây đẩy cô lên vương tọa, hai phiến lá đó, thật thà nghiêng nghiêng, dường như rất hài lòng, bọn chúng lui đến vị trị phía sau, một phiến lá cuốn lại, một phiến khác thì che phủ lên, cành cây phía dưới uốn lượn, bày ra tư thế quỳ lạy.
Thời Sênh: “…”
Thể nghiệm mật ngọt được một cành cây quỳ lạy.
Thời Sênh đứng lên, giơ tay sờ sờ cành cây, cành cây lập tức hưng phấn cọ vào tay cô, giống như con mèo được gãi cằm.
“Ngươi biết nói chuyện không?” Thời Sênh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cành cây.
Cành cây mở ra hai phiến lá, như buông tay đành chịu, cũng như ngơ ngẩn không biết cô đang nói cái gì.
Thời Sênh lại sờ hai cái, hỏi cành cây, “Đây là chỗ mà vua Phượng Hoàng từng ở sao?”
Đại khái là câu này nghe hiểu, cành cây dựng thẳng lá lên, uốn lượn trước mặt, gật đầu liên tục.