Boss Là Nữ Phụ

Chương 1190 : Phượng hoàng niết bàn (9)

Ngày đăng: 22:35 28/04/20


Lưu Vân nhếch nhác quay về cung điện của mình, Ti Trúc từ bên trong đi ra đón, “Tiên quân, ngài lại ra ngoài đánh nhau à?”



Lưu Vân trừng Ti Trúc, “Tiên quân nhà ngươi là loại người đó sao?”



Ti Trúc: “…” Đúng mà.



Lưu Vân lấy Tiểu Bạch ra đưa cho Ti Trúc, “Trông Tiểu Bạch cho tốt, đừng chạy ra ngoài nữa.”



Ti Trúc ôm lấy Tiểu Bạch, có chút phát run, cô rất sợ con hung thú này. Nếu như không phải trên người cô có khí tức của Tiên quân, nó đã sớm ăn cô rồi.



Tiểu Bạch lật người ở trong tay Ti Trúc, dường như có chút khinh thường.



“Tiên quân, nó… nó muốn ra ngoài, chúng nô tỳ cũng không ngăn được.” Thứ này cái gì cũng ăn, kết giới đối với nó mà nói, hoàn toàn vô dụng.



“Mỗi ngày đúng giờ cho ăn, đừng để nó đói, nó sẽ không chạy đâu, trước đây không phải là ta đã dặn ngươi rồi sao, trong đầu của ngươi đừng có để ý chuyện ngoài kia nữa, để ít đồ có ích đi.”



Ti Trúc muốn khóc mà không có nước mắt, “Tiên quân… nó sớm đã ăn hết đồ người để lại rồi.”



Lưu Vân gãi gãi đầu, “Vậy sao? Sao lại ăn khỏe thế…”



Cho nên, Tiên quân ngài có cần dự trữ chút đồ ăn về không?



Nhưng Lưu Vân không đề cập đến cái này.



“Tiên quân, vừa rồi có tiên đồng đưa thiệp mời đến.” Ti Trúc thấy Lưu Vân lại muốn ra ngoài, vội vàng lên tiếng.



Lưu Vân quay đầu qua, “Ai lại muốn làm gì? Chúng tiên của thần giới này rảnh quá à.”



“Là Tiên quân Điền Mộc thăng chức lên Tiên tôn.”



“Ai?”



Ti Trúc lùi ra sau, giọng càng nhỏ hơn, “Tiên quân Điền Mộc.”



Tiên quân nhà bọn họ và Tiên quân Điền Mộc có va chạm, lần này không biết Tiên quân lại muốn làm ra chuyện gì…



Lưu Vân phất phất tay, “Chuẩn bị quà lớn đi.”



“A?” Ti Trúc ngẩn ra nhìn Lưu Vân.




Lúc nhìn đến trong góc, tròng mắt cô đột nhiên híp lại, nhảy từ hành lang xuống, đi thẳng qua bên đó.



Tiểu Bạch ngồi xổm giữa đám hoa cỏ, phát giác được nguy hiểm, lập tức chạy vào góc khuất.



Thời Sênh đuổi theo Tiểu Bạch đến hậu viện, dồn nó vào tường. Thời Sênh cười âm hiểm như lưu manh, “Chạy à, làm sao lại không chạy nữa rồi?”



Tiểu Bạch xoay tròn ở cạnh tường, đột nhiên há miệng gặm tường, bức tường đang yên lành, bị nó gặm thành một cái lỗ.



Nhưng nó vẫn chưa kịp chạy ra, lông toàn thân đã lập tức dựng đứng lên.



Thiết kiếm phóng đại chắn lấy cái lỗ, Tiểu Bạch đụng trúng đầu vào thiết kiếm, đầu choáng mắt hoa, trước mắt đầy sao.



Chóng mặt quá…



Trước mặt sao lại có hai nữ nhân, thơm quá… đồ ăn, đói quá, muốn ăn.



Tiểu Bạch mê man há miệng, muốn nuốt đồ ăn trước mặt xuống, nhưng cắn một miếng, lại chẳng cắn được gì.



Một giây sau, nó bị người ta xách lên, Tiểu Bạch lập tức bừng tỉnh.



Nó đột nhiên thu nhỏ người lại, nhảy khỏi tay Thời Sênh ra ngoài, lúc rơi xuống mặt đất, lại lần nữa phóng to, đụng về phía Thời Sênh.



Thời Sênh cũng không tránh nó, trực tiếp xách thiết kiếm lên.



Tiểu Bạch đại khái không ngờ Thời Sênh sẽ phản ứng như thế, đột nhiên quay đầu, đụng vào bức tường vốn đã có một cái lỗ kia, lăn đến bên kia tường.



Bên đó là chỗ mấy thần tiên đang đứng nói chuyện mà vừa rồi Thời Sênh đi qua.



Nó vừa qua đó, bên cạnh liền vang lên tiếng kêu lớn.



“A… là Thao Thiết!”



“Sao nó lại ở đây, không thể để cho nó chạy được, mau bắt lấy nó!”



“Đến bên kia rồi… ngăn nó lại, mau ngăn nó lại.”