Boss Là Nữ Phụ

Chương 1195 : Phượng hoàng niết bàn (14)

Ngày đăng: 22:35 28/04/20


Lúc Tương Lăng dẫn người đi vào, nhìn thấy ngay Dao Cầm đang khóc lóc bù lu bù loa, và Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, mắt lạnh đứng xem.



Hắn đột nhiên lùi về phía sau một nước, dặn dò người ở phía sau vẫn còn chưa kịp nhìn tình hình trong này, “Các ngươi đợi ở bên ngoài.”



Lời của Tương Lăng không ai dám phản bác, những người khác rối rít lui về phía sau.



Đúng vào lúc này, Lưu Vân từ đằng sau xuyên qua, chạy thẳng vào bên trong. Tương Lăng nhất thời không ngăn được hắn, nhưng nghĩ hắn từng ở chung một chỗ với Thời Sênh, cũng bỏ đi.



Tương Lăng thiết lập một cái kết giới ở cửa vào, lúc này mới đi vào bên trong.



“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.” Lưu Vân xách Tiểu Bạch lên, ra sức lắc, “Tiểu Bạch ngươi tỉnh lại đi, có đồ ăn này.”



“Đồ ăn?” Cơ thể Tiểu Bạch đột nhiên to lên một vòng, lăn người xoay tròn, dường như đang quan sát, “Đồ ăn ở đâu?”



Mọi người: “…”



Đến Dao Cầm cũng ngừng khóc.



Không tìm thấy đồ ăn, Tiểu Bạch rất thất vọng, “Chủ nhân, người lại lừa ta.”



“Ngươi tại sao lại lập khế ước với người khác hả?” Sắc mặt Lưu Vân đột nhiên u ám.



Tiểu Bạch lăn một vòng, vô cùng vô tội, “Ta không biết đâu chủ nhân.”



Khoé miệng Lưu Vân giật giật, thứ này là một kẻ ngốc chỉ biết ăn, chắc chắn là có người lừa nó.



Cho nên Lưu Vân chuyển tầm nhìn lên người Dao Cầm, cau mày lại, cô ta lại có thể khiến Tiểu Bạch cưỡng chế giải trừ khế ước với mình…



Bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này, trước phải lấy lại Tiểu Bạch về đã, “Giải trừ khế ước.”



Dao Cầm ngẩn ra nhìn Lưu Vân, khí thế trên người hắn khiến cho cô ta sợ hãi, giọng nói có chút lắp bắp, “Khế… khế ước gì?”



“Của ngươi và Tiểu Bạch.”



“Khế ước là cái gì?” Dao Cầm yếu ớt hỏi.



Lưu Vân: “…”



Tiểu Bạch tiếp tục lăn trong tay Lưu Vân, “Chủ nhân, cô ta rất ngon, ta liền… cắn một miếng.”



Lưu Vân: “…” Cho nên ngươi cắn một miếng liền cắn rơi luôn cả khế ước rồi? Sao hắn không thể tin được thế này?
Thời Sênh ôm thiết kiếm của cô cắn hạt dưa, Lưu Vân trêu chọc Tiểu Bạch, đều không có ý quan tâm đến Dao Cầm.



Tương Lăng ho một tiếng, “Ngươi là người của cung nào? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”



Dao Cầm rụt cổ lại, “Cung Ngọc Thu, ta… ta cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây.”



Dao Cầm nói quá trình mình làm sao lại đến núi Vạn Cổ cho Tương Lăng nghe một lượt. Chính là bởi vì Tiểu Bạch đột nhiên cắn cô ta khiến cô ta trượt chân rơi vào cái hồ bên ngoài cung Ngọc Thu. Đợi lúc tỉnh lại phát hiện mình đã ở đó rồi.



“Ngươi nếu đã là tiên, tại sao đến khế ước cũng không hiểu.” Khế ước loại đồ này tương đối bình thường.



Dao Cầm cắn môi, “Không có ai dạy ta.”



“Vậy ngươi làm sao mà đến được Thần giới? Kỳ quái… tại sao ta không nhìn được bản thể của ngươi. Trước đây ngươi là người?” Không phải chứ, nếu là người, hắn cũng có thể nhìn rõ, nhưng tại sao lại không nhìn ra được chút nào?



Dao Cầm tiếp tục lắc đầu, “Ta không biết…”



Hỏi cái gì cũng không biết.



Tương Lăng cau mày lại, quyết định giải quyết Tiểu Bạch trước, “Tiểu Bạch là hung thú thượng cổ, ngươi không trấn áp được nó. Bây giờ ta dạy ngươi làm sao để giải trừ khế ước, những chuyện khác, chúng ta sau này hãy nói.”



“Được…”



Tương Lăng trước tiên giải thích cho Dao Cầm khế ước là cái gì, chắc chắn Dao Cầm hiểu rồi, sau đó dạy cô ta làm sao để giải trừ khế ước.



Dao Cầm học không ngốc ngếch như con người cô ta, sau khi Tương Lăng dạy qua, cô ta rất nhanh đã học được.



Nhưng lúc thực hiện, lại xảy ra vấn đề.



Hoàn toàn không phản ứng.



Dao Cầm thấp thỏm nhìn Tương Lăng.



Tương Lăng hồi lâu mới mở miệng, “Lưu Vân, ngươi hỏi Tiểu Bạch xem, cô ta với nó là khế ước gì?”



Tiểu Bạch đang lăn lộn trên mặt bàn, giọng giòn tan nói: “Khế ước linh hồn.”



Lưu Vân lập tức nổi giận, “Ta còn chưa khế ước linh hồn với ngươi, tại sao ngươi lại khế ước linh hồn với cô ta?”



Tiểu Bạch không động nữa, nó rất uỷ khuất, “Ta không biết mà chủ nhân, hu hu hu.”