Boss Là Nữ Phụ
Chương 1197 : Phượng hoàng niết bàn (16)
Ngày đăng: 22:35 28/04/20
Trong đầu Thời Sênh vô cớ vang lên đoạn đối thoại của Ti Trúc và Niệm Đông.
“Này, ngươi cẩn thận chút, Tiên quân cưng quả trứng này lắm, rơi vỡ là ngươi coi chừng đó.”
“Tiên quân nhặt ở đâu về thế? Đây là trứng gì? Nhìn kỳ quái quá, sao lại còn phát sáng nữa?”
“Cái gì mà nhặt, lần trước lúc Tiên quân quay về, quả trứng này rơi từ trên trời xuống, vừa hay đập vào Tiên quân, cũng không biết là trứng ở đâu ném loạn...”
Lúc đó cô không có cách nào động đậy, Niệm Đông và Ti Trúc thích nhất nói chuyện trứng ở bên cạnh cô, lúc đó cô luôn cho rằng các nàng nói mình, sau đó mới biết không phải là thế.
Căn cứ vào miêu tả… rất giống quả này!
Nghe nói cũng là Lưu Vân nhặt về.
Thời Sênh hỏi: “Đây là trứng gì? Có thể ăn không?”
Lưu Vân lắc lư hai cái, “Không biết, ta chưa từng thấy, không bằng nướng thử xem?”
Trứng: “…” Tha cho ta.
Lưu Vân nói làm liền làm, nhặt một ít cành cây bên ngoài, dựng thành đống lửa, trực tiếp ném trứng vào, ngọn lửa quét qua trứng, ngay cả một dấu vết cũng không để lại.
Thời Sênh ở bên trong nhắc nhở, “Lửa bình thường của ngươi không được.”
Lưu Vân cảm thấy Thời Sênh nói rất có đạo lý, đầu ngón tay xuất ra một ngọn lửa, ném vào đống lửa trước mặt.
Ngọn lửa kia vừa tiếp xúc với trứng, trứng lập tức nhảy lên, đúng vậy, chính là nhảy lên.
Nhưng một giây sau, đã không thấy trứng đâu nữa, bóng đen chợt lóe lên, rơi xuống bên cạnh Lưu Vân.
Tiểu Bạch ở bên cạnh ợ một cái, thật thà kêu, “Chủ nhân.”
Lưu Vân: “…”
Thời Sênh: “…”
Lưu Vân tóm lấy Tiểu Bạch, lấy tay vỗ không biết là đầu hay là mông nó, “Phun ra cho ta! Mau phun ra!”
“Đừng mà, chủ nhân không cần ta nữa, hu hu hu…” Tiểu Bạch ủy khuất khóc.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch…”
Dao Cầm tiến lên muốn bắt Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch ngươi mau phun ra.”
Tiểu Bạch trực tiếp trốn trên người Lưu Vân, “Không phun ra được.”
Dao Cầm không tin, “Vừa rồi ngươi mới phun ra xong, làm sao lại không phun ra được.”
Tiểu Bạch cọ Lưu Vân, lần này là thật sự không phun ra được, vừa rồi nó căn bản chưa nuốt xuống, cho nên mới có thể phun ra ngoài. Giờ nó nuốt vào trong rồi, nào có thể phun ra ngoài.
Lưu Vân ném ra Tiểu Bạch, phất phất tay với Thời Sênh, “Tiểu Phượng Hoàng, ta về đây.”
“Chủ nhân…” Tiểu Bạch ùng ục đi theo sau hắn.
Thân hình Lưu Vân chợt lóe, biến mất ở trước mặt Tiểu Bạch. Tiểu Bạch quýnh lên, không chút suy nghĩ liền đuổi theo.
“Tiểu Bạch…” Chủ nhân Dao Cầm này đương nhiên phải đuổi theo.
…
Chuyện Tiểu Bạch ăn một con rồng, không biết làm sao lại bị Tiên đế biết. Thời Sênh cùng Lưu Vân hai tên đầu sỏ này, đều bị Tiên đế cho triệu kiến.
Lúc Thời Sênh tới mới biết Lưu Vân căn bản không tới, cho nên cô tại sao phải tới?
Thời Sênh xoay người rời đi.
“Tiểu Ly.” Tương Lăng vừa vặn đi phía sau cô, thấy cô quay về, lập tức kêu một tiếng.
“Lưu Vân không tới, ta không đi vào.” Thời Sênh tiếp tục đi ra ngoài.
Dựa vào cái gì bản cô nương phải một mình gánh xui xẻo.
Huống chi bản thân cái xui xẻo này không phải là bản cô nương, kiên quyết không gánh!
Tiếng Tiên đế từ bên trong truyền tới, “Sí Ly, đi vào đây.”
Thời Sênh gãi gãi đầu, xoay người đi vào, trong đại điện chỉ có một mình Tiên đế. Thời Sênh thẳng tắp sống lưng đi vào, cũng không hành lễ, nhìn chằm chằm Tiên đế.
Tiên đế đã quen bộ dạng trong mắt không có ai của cô, không có ý truy cứu, “Ta nghe Tương Lăng nói, trận pháp ở núi Vạn Cổ là ngươi lập ra?”
Thời Sênh: “…” Không phải hỏi chuyện rồng sao?