Boss Là Nữ Phụ
Chương 1204 : Phượng hoàng niết bàn (23)
Ngày đăng: 22:36 28/04/20
Lâm Lang đi với một nam tử áo trắng, Lưu Vân đoán hẳn là Tương Lăng, dẫu sao những cô nương kia nói, bọn họ chưa từng thấy vị nam tử áo trắng đó trước đây.
Gần đây vào thành, mặc áo trắng còn đẹp trai, cũng chỉ có Tương Lăng.
Tương Lăng dẫn Lâm Lang đi, chỉ có thể là vì một chuyện... phong ấn!
Nên Lưu Vân không để ý đến ý kiến của Thời Sênh, được rồi, hắn căn bản là không hỏi, lôi cô chạy thẳng tới một hướng.
“Ngươi biết nơi phong ấn ở đâu sao?” Thời Sênh đi tới con đường tối om, hỏi người trước mặt.
“Phí lời, ban đầu…” Lưu Vân nói chuyện thích nhất là nói rồi dừng lại, sau đó cứng rắn chuyển đề tài, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi có sợ không? Nơi này tối quá!”
Thời Sênh cười nhạt với hắn.
“Chẳng đáng yêu tí nào hết.” Lưu Vân lẩm bẩm trước mặt.
“Ta đáng yêu, chủ nhân, ta đáng yêu.” Giọng Tiểu Bạch vang lên trong bóng tối, lúc nói xong, đã nhảy đến trước mặt Lưu Vân.
Thời Sênh và Lưu Vân đều không chú ý đến, cái tên gia hỏa này bám theo từ lúc nào thế.
“Ngươi và ta bây giờ không có quan hệ gì.” Trong giọng nói của Lưu Vân rõ ràng có chút giận dỗi. Hắn còn chưa khế ước linh hồn với Tiểu Bạch, nó lại tùy tùy tiện tiện khế ước linh hồn với một người xa lạ.
Nghĩ thôi là đã giận đến đau dạ dày.
Lưu Vân và Tiểu Bạch chít cha chít chít ở trước mặt.
Thời Sênh ở phía sau nghĩ ngợi lung tung.
Lưu Vân có thể kích động nhiệm vụ phụ tuyến, đủ để chứng minh thân phận của hắn đặc biệt.
Hắn biết một số chuyện người khác không biết, cũng là rất bình thường.
“Cẩn thận một chút, năm đó những thứ này đã lấy không ít mạng người, dính vào tất sẽ chết.”
“Biết rồi.”
Tiếng trò chuyện từ phía trước truyền tới, xuyên qua một cái giống như cổng vòm, tầm mắt lập tức rộng ra.
Đoàn người trước mặt đi cẩn thận từng li từng tí. Ba kẻ phía sau đi vô cùng tùy ý. Ngươi nói con phượng hoàng kia thì cũng thôi đi, dù sao người ta cũng là huyết mạch trâu bò, nhưng Lưu Vân thì dựa vào cái gì chứ!
Đương nhiên người trước mặt không có thời gian mà để ý vấn đề này, vấn đề trước mặt bọn họ còn cả đống lớn.
Sau khi tiến vào nơi này, tất cả năng lực đều không thể sử dụng.
Linh lực trong cơ thể, không dùng được.
Cho nên bọn họ cần dựa vào sức mạnh của bản thân, đi ngang qua sơn cốc, leo qua một ngọn núi, đi qua một con sông không tính là rộng, nhưng lạnh đến muốn chết, sau đó…
“Phải đi thế nào đây?” Mặt đối mặt với lửa lớn hừng hực trước mặt, Điền Mộc có chút sụp đổ.
Biểu tình của Lâm Lang có chút kỳ quái, “Nơi này… hẳn không có lửa mới đúng.”
“Cái gì?” Điền Mộc lại lớn giọng, “Ý ngươi là nơi này trước kia không có lửa? Nhưng bây giờ lại có?”
Lâm Lang gật gật đầu, “Theo ta biết, nơi này hẳn là một bình nguyên, địa điểm phong ấn ngay ở giữa bình nguyên. Trước kia có lửa hay không, ta không biết.”
Tương Lăng bình tĩnh hỏi: “Nhiệt độ của lửa này rất cao, ngươi cũng không biết đi qua thế nào?”
Lâm Lang lắc đầu, thứ trước kia không có, cô ta làm sao mà biết được.
Năm đó sau khi phong ấn Ma tộc, người Thần tộc đương nhiên sẽ không thật sự không quan tâm, mà để lại người trông coi.
Tổ tiên của Lâm Lang chính là người trông coi, đời đời truyền thụ, truyền tới Lâm Lang.
Lâm Lang cũng chưa từng vào đó, những gì cô ta biết, đều là tổ tiên truyền miệng lại, nếu như có chỗ nào sơ suất, cũng rất bình thường.
Lâm Lang cố gắng nhớ lại những thứ kia một lần, lắc đầu, không có bất kỳ ký ức nào liên quan tới lửa.
Tương Lăng suy nghĩ chốc lát, phỏng đoán nói: “Rất có thể là phong ấn giãn ra gây nên, phải nghĩ cách đi qua. Chúng ta bây giờ đều không có cách nào dùng năng lực, mặc dù là tiên thể, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ bị bỏng.”
“Cô ta không phải là Phượng Hoàng sao? Kêu cô ta dẫn chúng ta đi qua.” Điền Mộc chỉ Thời Sênh.
Ngọn lửa Phượng Hoàng Niết bàn là lửa có nhiệt độ cao nhất trên thế gian này, chút lửa này đối với cô mà nói chỉ là một chuyện nhỏ.