Boss Là Nữ Phụ

Chương 1206 : Phượng hoàng niết bàn (25)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


Số lượng bóng đen không nhiều bằng Thần tộc, cuối cùng tháo chạy, ẩn vào trong bóng tối xa xa.



“Đó là cái gì thế?” Một Thần tộc vẫn còn sợ hãi hỏi.



Tương Lăng đỡ Dao Cầm từ dưới đất lên, giọng hơi có chút khàn khàn, “Ma.”



Bốn phía lập tức yên tĩnh, ngơ ngác nhìn nhau.



Một lúc lâu mới có một Thần tộc vô cùng nhếch nhác giơ tay đặt câu hỏi: “Ma không phải đều bị phong ấn rồi sao, sao bọn chúng lại ở bên ngoài, chẳng lẽ phong ấn đã…”



“Không thể nào, nếu như phong ấn đã vỡ, tam giới sẽ không thái bình như vậy.”



“Các ngươi có ai thấy Tiên tôn Điền Mộc đâu không?”



Một tiếng này kéo suy nghĩ của mọi người lại. Mọi người nhanh chóng nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Điền Mộc đâu, “Trước đó vẫn còn ở đây, sao lại không thấy đâu nữa rồi?”



“Không phải bị những thứ đó bắt đi rồi chứ?”



Bọn họ bây giờ đều không có linh lực, thực lực yếu ớt, vừa rồi những thứ đó, nếu không phải là bọn họ nhiều người, căn bản không thể thắng.



Lâm Lang liếc về phía Thời Sênh và Lưu Vân. Hai người vẫn đang cắn hạt dưa, nhìn không có chút để tâm nào đến tình hình bên này cả.



Cô ta nên nói? Hay là không nên nói đây?



Nghĩ đến bộ dạng khủng bố trước đó của Lưu Vân, Lâm Lang quyết định làm bộ như không nhìn thấy, mạng mình còn không bảo đảm nổi, lấy đâu ra thời gian đi quản người khác.



Tổ tông ơi, xin phù hộ cho con.



Mọi người tìm một vòng cũng không tìm thấy Điền Mộc, cuối cùng chỉ có thể cho rằng Điền Mộc là bị những thứ đó bắt đi, cho nên bọn họ bây giờ lại có thêm một nhiệm vụ, tìm Điền Mộc.



Chuyện Thời Sênh và Lưu Vân khoanh tay đứng nhìn, không một ai chủ động nhắc đến. Hai kẻ này hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến, làm chuyện gì, đều không muốn suy nghĩ đến bọn họ vào.



“Tiên tôn, chúng ta không thể trì hoãn nữa.”



“Đúng thế, Tiên tôn Điền Mộc đã không thấy đâu rồi. Còn đợi nữa, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, phải nghĩ cách tiến vào thôi.” Bọn họ là tới tu bổ trận pháp, nếu không nhanh thì trước khi tới nơi thì đã bị hy sinh rồi.



Tương Lăng nghĩ tới nghĩ lui, triệu hồi Hiên Viên kiếm của hắn ra.



Ánh mắt Thời Sênh lập tức sáng lên.



Nhận ra ánh mắt của Thời Sênh, Lưu Vân tò mò hỏi: “Tiểu Phượng Hoàng thích thanh kiếm đó sao?”




Thời Sênh: “...” Ngươi không quan tâm Lâm Lang, bản cô nương thật sự rất phục!



Cho dù là kẻ thù, hắn cũng nên đi lên bồi cho hai cước chứ?



Nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm thinh như vậy, giống như cô ta chỉ là người xa lạ không quan trọng.



Có một vị thiểu năng không đi theo khuôn mẫu thế này nên làm thế nào?



Đánh một trận được chứ?



Một người nhanh chóng xoay người trước mặt Lâm Lang, dập tắt lửa trên người cô ta, “Lâm Lang cô nương, không sao chứ?”



Lâm Lang bị chút khiếp sợ, nhưng cơ thể cũng không bị thương, cô khẽ lắc đầu.



“Xin lỗi, cô không sao chứ?” Giọng Dao Cầm từ phía trước truyền tới.



Cô ta được Tương Lăng che chở trong lòng, có lẽ vừa rồi là bởi vì cô ta, Lâm Lang mới bị người ta đụng vào.



“Không sao.” Lâm Lang đáp một tiếng.



Cô ta nhìn về phía Lưu Vân một cái, có chút sợ hãi co người lại, tránh ngọn lửa xung quanh, xoay người tiếp tục đi về phía trước.



Lại đi được một đoạn, Lâm Lang đột nhiên lên tiếng, “Trước mặt chính là điểm phong ấn.”



Thời Sênh không biết Lâm Lang là dựa vào cái gì mà phân biệt, nhưng hoàn cảnh xung quanh đây, quả thật có chút không giống những nơi khác.



Nghe thấy sắp đến rồi, mọi người không dám thở, càng căng thẳng hơn.



Vù vù...



Nhiệt độ của ngọn lửa dường như biến thành cao hơn.



Bọn họ dùng tiên thể đều có thể cảm thấy được cảm giác nóng bỏng đốt người kia, da dường như sắp bị cháy thành một cái lỗ.



Vù vù vù...



Vù vù vù...



Nhưng vào lúc này lại xảy ra biến cố, Tương Lăng đại khái là đến cực hạn rồi, Hiên Viên kiếm vung ra cũng không mở được lối đi mới, ngọn lửa như thủy triều lần nữa khép lại.