Boss Là Nữ Phụ

Chương 1215 : Phượng hoàng niết bàn (34)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


Ma tộc đột nhiên biến mất, khẳng định có liên quan đến Vân Mạch. Vị Vân Mạch này, bị cô nhốt như vậy, không biết có hóa đen triệt để chưa.



Đột nhiên có chút hưng phấn là sao chứ?



Thời Sênh hằm hè chuẩn bị tiêu diệt nam chính đại nhân, nhưng mà biết đi đâu tìm được nam chính đại nhân mới là vấn đề.



Thế giới lớn như vậy, cô không muốn ra ngoài đi lại, sẽ gặp Ma tộc, sẽ bị tấn công bầy đàn, cô sợ hãi.



Thời Sênh lôi Hệ thống ra, cưỡng ép xác định vị trí của nam chính.



Nhưng mà nhìn thấy vị trí của nam chính đại nhân, Thời Sênh hơi ngớ người.



Lại đang ở Thần giới….



Lợi hại nha nam chính đại nhân!



Đại chiến thế giới, tới đi!



Bản cô nương chuẩn bị xong rồi!



Thời Sênh đi tìm Lưu Vân, vượt qua hoang hải, đến tòa cung điện lúc đầu kia, cô còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng Ti Trúc.



“Tiên quân, Tiên quân Sí Ly lại tới rồi!”



Thời Sênh: “… ”Không phải chứ em gái, đây là lần đầu tiên cô đến sau lần đó nhé? Sao lại là lại?



Thời Sênh chém kết giới đi vào, một tay xách Ti Trúc đang chạy vào bên trong, “Ngươi chạy cái gì? Ta có thể ăn thịt ngươi chắc?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ti Trúc trắng bệch, run lẩy bẩy, “Sí… Sí... Sí... Sí…”



“Ăn cái gì mà ăn*, đừng nói lắp, nói tử tế xem nào.”



*Chữ “ăn” và “Sí” đồng âm, nên Thời Sênh nghe nhầm từ “Sí” thành “ăn”.



“Ta... ta... ta….” Ti Trúc càng nói lắp hơn.



Cô cũng muốn nói tử tế, nhưng không khống chế được bản thân!



“Tiên quân Sí Ly, người đừng dọa Ti Trúc, cô ấy nhát gan.” Niệm Đông nghe thấy tiếng động, từ bên trong chạy ra, cúi người.



Ti Trúc đáng thương gật đầu, cô nhát gan, đừng dọa cô, Niệm Đông cứu mạng, Tiên quân Sí Ly thật là đáng sợ.



Niệm Đông dùng ánh mắt trấn an Ti Trúc.



“Ta nào có dọa cô ấy?” Cô chưa có làm gì nhé biết chưa?
“Thêm một người, thêm một người gánh vác nguy hiểm.” Thời Sênh nói như chuyện đương nhiên.



Lưu Vân: “...” Biết ngay mà làm sao tự dưng cô ta lại tốt bụng như vậy được.



“Đi hay không đi, đừng có lề mề, có phải đàn ông không hả!”



“Đi!” Có thể là mấy chữ cuối cùng kích thích đến Lưu Vân, hắn hét lớn một tiếng.



Phân đội nhỏ tiêu diệt nam chính chính thức thành lập.







Đêm khuya gió lạnh, là lúc giết người cướp của.



Lưu Vân đứng ở nóc nhà vò đầu, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi chắc chắn Vân Mạch ở đây?”



Đây là... cung điện của Tương Lăng.



Thời Sênh đứng ở bên cạnh hắn, “Ngươi không tin?”



Lưu Vân một lúc lâu mới bứt rứt nói một câu, “Độ tin cậy không cao.”



Hắn không thể nói không tin, nói không tin nhất định sẽ bị đánh.



Thời Sênh lộ ra nụ cười ngọt ngào, xích lại gần hắn, “Đánh cược không?”



Mắt Lưu Vân quét qua cô mấy cái, đột nhiên liền đổi giọng, “Ta tin! Nếu như Vân Mạch ở trong này, vậy chúng ta ngồi xổm ở đây làm gì?”



Thời Sênh trợn mắt, “Không phải ngươi ngồi xổm ở đây trước à?”



“Rõ ràng là ngươi dừng lại trước.” Lưu Vân nghiến răng.



Phía dưới có người tuần tra, hắn không ngồi xổm xuống chẳng lẽ đợi người ta bắt bọn họ sao? Sau đó cô liền không động đậy nữa, cô không động, nên hắn mới không động.



Người đằng sau vô tội nhún vai, “Ta dừng lại chờ ngươi.”



Lưu Vân: “...”



Không nói lại cô, hắn ngậm miệng thì hơn.



Hít thở sâu một hơi, “Đi bên nào?”



Cung điện của Tương Lăng cũng rất lớn, ai biết Vân Mạch trốn ở chỗ nào?