Boss Là Nữ Phụ

Chương 122 : Học sinh cá biệt (3)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 122HỌC SINH CÁ BIỆT (3)



Thời Sênh cũng không đi qua chào hỏi, tiếp tục quay về phòng.



Dù sao thì ở chỗ này cũng chẳng có bao nhiêu người thích cô cả, thái độ đối với cô tiểu thư này là có thể bỏ qua thì bỏ qua luôn.



Kỷ Tiểu Ngư luôn muốn hỏi cô gái xinh đẹp có là ai, thế nhưng biểu tình của Bắc Trạch rất khó ngửi, cô ta cũng không dám nói gì cả, làm xong bài tập liền bắt đầu đi làm việc của mình.



Buổi tối, không nhìn thấy Thời Sênh xuống ăn cơm, Kỷ Tiểu Ngư càng thấy kỳ quái hơn.



Cô lén lút kéo quản gia Hà hỏi: “Chú Hà, chiều nay cháu nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp trong vườn, cô ấy là ai thế ạ?”



“A, đó là tiểu thư của chúng ta, hôm nay vừa mới quay về.”



“Tiểu thư?” Kỷ Tiểu Ngư nghi hoặc, cô luôn cho rằng Bắc gia chỉ có một vị thiếu gia là Bắc Trạch, sao lại vẫn còn có một vị tiểu thư?



“Chuyện này cháu hỏi ít thôi.” Chú Hà nhìn Kỷ Tiểu Ngư một cái, ông ta là người ở lâu trong nhà này, rất nhiều chuyện ông ta đều biết cả.



Ông ta tuy rằng có chút đồng tình với Bắc Chỉ, thế nhưng chuyện của nhà chủ nhân không phải là chuyện mà bọn họ có thể hỏi được.



Kỷ Tiểu Ngư “A” một tiếng, nghe thấy Bắc Trạch đang gọi mình ở bên ngoài, liền vội vàng chạy ra.







Thời Sênh ăn cơm ở trong phòng của mình, luật sư Nghiêm đã chuẩn bị xong hết những thứ cho cô chuyển đến trường Alice rồi, cô thấy vô vị lôi từng thứ từng thứ một ra xem.



Váy ngắn Scotland, giày da đế thấp, áo khoác ngoài màu xanh, áo sơ mi màu trắng, nơ cài cổ…



Đúng là phong cách nữ sinh a!



Thời Sênh đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động mở cửa đóng cửa.



Phòng của cô là ở tầng 3, phòng của Bắc Trạch là ở tầng 4.



Cả tầng ba này có lẽ là không có người, khả năng duy nhất là Kỷ Tiểu Ngư.



Cô vừa mới muốn đến chỗ này, sát vách đột nhiên liền truyền đến tiếng ồn ào.



Biệt thự này chỉ có thư phòng và mấy phòng đất trồng trọt để giải trí là có cách âm.
Nghe thấy lời Kỷ Tiểu Ngư, hắn dừng lại, sau khi đợi ngọn lửa cháy lên lại liền lần nữa đi về phía trước.



Cuối cùng dừng ở trước cửa phòng Thời Sênh.



Hắn giơ tay muốn gõ cửa, dừng tay ở giữa không trung, rất lâu không hạ tay xuống, cuối cùng quay người nhìn Kỷ Tiểu Ngư:



“Gõ cửa đưa cây nến này cho cô ấy.” Bắc Trạch đưa cây nến cho Kỷ Tiểu Ngư sau đó quay người đi lên trên lầu.



“Chỉ biết ra lệnh cho tôi.” Kỷ Tiểu Ngư lẩm bẩm một tiếng, gõ gõ cửa, thế nhưng tới nửa ngày mà bên trong cũng không có phản ứng gì, cô ta lại gõ một lúc nữa, vẫn không có phản ứng gì như cũ.



Vào lúc cô ta đang do dự không biết là có nên mở cửa phòng đi vào hay không thì Bắc Trạch vừa mới rời đi ban nãy không biết là đã quay lại lúc nào, giơ tay vặn cửa đẩy vào.



Mượn ánh trăng có thể nhìn thấy đống lộn xộn trên giường, thế nhưng rõ ràng là không có người.



Kỷ Tiểu Ngư nhìn thấy Bắc Trạch đang nhìn khắp phòng một lượt, sau đó chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy xuống dưới tầng.



Chú Hà đang bảo người giúp việc đi kiểm tra biệt thự, Bắc Trạch đột nhiên chạy tới làm cho mấy người đều bị doạ cho nhảy dựng lên, còn cho rằng phía sau có người đang đuổi theo hắn. “Có nhìn thấy con bé đâu không?”



Chú Hà nghi hoặc: “Tiểu Ngư không phải ở cùng một chỗ với thiếu gia hay sao?” Vừa rồi Tiểu Ngư còn lấy nến đi, lẽ nào là bị du côn bắt đi mất rồi?



“Không phải là Kỷ Tiểu Ngư.”



Chú Hà lần này mới phản ứng lại: “Tiểu thư có lẽ là đang ở trong phòng, không nhìn thấy cô ấy đi xuống dưới này.”



“Nó không có ở đó.” Bắc Trạch vội vàng nói.



Không đợi chú Hà trả lời lại, hắn lại tiếp tục nói: “Nó sợ tối, phái người đi tìm mau lên.”



Chú Hà cũng nhớ ra chuyện tiểu thư nhà mình sợ tối, vội vàng dặn dò mọi người lập tức đi tìm trước.



Lo lắng nhất vẫn là sợ tiểu thư gặp phải người xấu.



Kỷ Tiểu Ngư cũng bị mọi người kéo đi, gia nhập vào đội quân tìm người.



Đáy lòng cô ta rất bất bình, mấy thiên kim đại tiểu thư này rất tuỳ hứng, nói mất tích liền mất tích, không biết là lúc này khiến cho rất nhiều người bị liên luỵ theo hay sao?



Nhà tư bản đại gian ác.